GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 282

Nàng hối thúc Tùng Vĩ:
- Huynh cần rượu và thức ăn phải không?
Tùng Vĩ lắc đầu:
- Rượu bây giờ, Tùng Vĩ uống chẳng thấy ngon đâu. Chắc chắn chẳng có

thứ rượu nào ngon hơn Bách Niên Tuyết Liên tửu. Còn thức ăn ư? Bị nghĩa
phụ nàng nhốt trong này bỗng dưng Tùng Vĩ bị no hơi, chẳng muốn ăn gì
nữa.

- Thế huynh cần gì?
Tùng Vĩ miễn cưỡng nói:
- Nếu như không có thì nàng đừng giận Tùng Vĩ nhé.
Tùng Vĩ nhìn nàng, nghĩ thầm: “Hy vọng ả Mặc Linh ngu dốt sẽ mở

thạch môn cho mình”.

Y ve cằm nhìn Mặc Linh, mỉm cười nói:
- Nàng thấy Tùng Vĩ có phải là một trang mỹ nam tử không?
Đôi lưỡng quyền của Mặc Linh ửng hồng e thẹn.
Nàng miễn cưỡng hỏi:
- Huynh hỏi Mặc Linh câu đó có ý gì?
Tùng Vĩ nhăn mặt:
- Nàng chưa trả lời cho huynh mà.
Mặc Linh gật đầu:
- Huynh cũng rất khôi ngô anh tuấn...
Nàng nói xong, quay mặt đi chỗ khác như thể muốn giấu nét đẹp thẹn

thùng của mình.

Tùng Vĩ nhỏ nhẹ nói tiếp:
- Nàng gặp ta một lần ở cổ miếu rồi, phải không?
Chân diện của Tô Mặc Linh càng đỏ hơn. Nàng có cảm tưởng chỉ chút

nữa thôi thì mặt mình sẽ bốc hỏa vì thẹn thùng.

Mặc Linh miễn cưỡng gật đầu:
- Muội đã gặp Tùng Vĩ huynh rồi.
- Lúc đó Tùng Vĩ và nàng thế nào nhỉ?
Mặc Linh miễn cưỡng nhìn qua ô cửa tò vò. Hai người đối nhãn với

nhau. Mặt nàng càng đỏ hơn khi thấy ánh mắt của Tùng Vĩ như thể đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.