GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 32

‐ Nhưng thế nào rồi nó cũng thuộc về vãn bối mà.
‐ Khi nào ta có đặng Ngọc Chỉ thần châu, nó mới thuộc về ngươi.
‐ Tôn giá khó tính quá.
Y nói dứt câu thì ôm bụng nhăn mặt rên lên:
‐ Ui cha...
6
Hắc y nhân cau mày:
‐ Ngươi sao vậy?
Chỉ vào bụng, Tùng Vĩ nhăn nhó nói:
‐ Bụng của Tùng Vĩ có vấn đề... Ái cha! Đau lắm... đau lắm...
‐ Ngươi đau bụng?
Y gượng gật đầu, chỉ bầu rượu:
‐ Phải dùng nó, nếu không thì...
Hắc y nhân miễn cưỡng đưa bầu rượu cho Tùng Vĩ.
‐ Uống đi.
‐ Đa tạ tôn giá.
Y nói dứt câu dốc bầu rượu tu ừng ực. Đặt bầu rượu xuống bàn, miệng
điểm một nụ cười giả lả, Tùng Vĩ nói:
‐ Hết đau rồi.
‐ Lạ thật! Rượu đối với ngươi như thần dược ư? Ngồi trở lại ghế, Tùng

Vĩ nhìn Hắc y nhân nói:

‐ Chẳng phải là thần dược gì đâu. Chẳng qua Tùng Vĩ ăn quá nhiều nên
cần phải uống chút đỉnh để dễ tiêu hóa mà. Nếu nó không tiêu kịp thì

khó mà

ăn được nữa.
‐ Ngưới định ăn nữa à?
‐ Không phải bây giờ, mà chút nữa mới ăn. Thời gian còn nhiều mà. Thở

hắt ra một tiếng, Hắc y nhân lắc đầu. Y hỏi:

‐ Tiểu tử! Ngươi ăn được bao nhiêu tô?
‐ Lúc nào cũng ăn được cả. Hễ có ngân lượng là đi ăn.
7
Y bưng bầu rượu chuốc ra chén của Hắc y nhân. Vừa chuốc rượu, Tùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.