GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 33

Vĩ vừa nói:
‐ Tôn giá tục danh là gì? Hắc y nhân lắc đầu:
‐ Ngươi chẳng cần biết làm gì.
‐ Vậy cũng được. Khi này Tùng Vĩ nhìn tôn giá bởi cái thần khí lẫm liệt
của tôn giá. Tùng Vĩ chính vì nhận thấy sắc thần uy vũ đó mà phải nhìn

tôn giá thôi.

‐ Ta có thần lắm à?
Y nhướn mày gật đầu:
‐ Chỉ cái thần hiện lên đôi thần nhãn của tôn giá thôi cũng đủ khiến

người khác phải khuất phục.

Hai cánh môi của Hắc y nhân nhếch nụ cười mỉm, vẻ rất thỏa mãn với

câu nói này của Tùng Vĩ. Y nhìn gã, từ tốn nói:

‐ Gã điếm chủ tửu điếm này nhìn ngươi không sai. Ngươi vừa thông

minh lại có cặp mắt tinh tường nữa.

Tùng Vĩ ôm quyền nói:
‐ Tùng Vĩ không dám nhận lời khen của tôn giá. Tùng Vĩ chỉ cần có đặng
cái thần của tôn giá thôi, đủ kiếm được cái ăn một cách nhẹ nhàng.
‐ Không ai dễ gì được như ta đâu.
‐ Tôn giá nói rất đúng. Rồng là rồng, tôm là tôm, chứ làm sao tôm lại có
thể sánh bằng rồng. Tùng Vĩ nói như vậy có đúng không à?
Hắc y nhân gật đầu:
‐ Rất đúng.
Tùng Vĩ chỉ chén rượu trống trước mặt mình:
8
‐ Nói hay chắc tôn giá phải có thưởng cho vãn bối?
‐ Tất nhiên.
Y vừa nói vừa bưng bầu rượu chuốc vào chén Tùng Vĩ. Chờ lão chuốc
đầy chén, Tùng Vĩ mới bưng chén nói:
‐ Kẻ hậu sinh kính người trưởng lão. Mời tôn giá.
Đôi chân mày của Hắc y nhân nheo lại. Y miễn cưỡng nói:
‐ Ngươi mời ta? Tùng Vĩ gật đầu.
Hắc y nhân lắc đầu nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.