GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 321

- Huynh đâu có nhờ muội hôn huynh.
Mặt Mặc Linh đỏ au khi nghe Tùng Vĩ thốt ra câu nói này.
Nàng vùng vằng nói:
- Muội không nói chơi với huynh đâu.
Tùng Vĩ nheo mắt, tợp thêm một ngụm rượu nữa rồi nói:
- Đúng rồi. Nếu sau này muội có muốn hôn huynh thì huynh cũng sẽ từ

chối.

Chỉ văn phòng tứ bửu, Tùng Vĩ nói:
- Muội mài mực cho huynh.
Mặc Linh nheo mày hỏi:
- Mài mực để làm gì?
- Huynh bảo mài mực thì cứ mài mực. Tất nhiên là không phải để đề thơ

tặng cho muội rồi. Bởi vì mỗi bài thơ đều có giá cả, mà muội thì chẳng bao
giờ chịu trả giá cho huynh.

- Cái giá huynh đòi khôn lắm.
- Hê! Thế mà người ta chỉ thích trả bằng thứ mà huynh đòi đấy.
Đôi lưỡng quyền của nàng đỏ ửng:
- Thôi, không thèm nói chuyện với huynh nữa.
Nàng nói xong bước đến mài mực. Tùng Vĩ thì trải tờ giấy lên mặt bàn.

Y đứng trước tờ giấy nhắm mặt lại. Vẻ mặt Tùng Vĩ trang trọng cực kỳ.

Mặc Linh bưng đĩa mực và cây bút đến đặt lên bàn. Nàng nhìn Tùng Vĩ,

nheo mày nhủ thầm: “Tùng Vĩ ca ca làm gì vậy”.

Mặc dù nghĩ thầm như thế, nhưng nàng vẫn im lặng không đánh động gì

đến Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ bất ngờ mở mắt, tay cầm cây bút chấm vào mực rồi phác họa

bức tranh mỹ nữ trong Ngọc Chỉ thần châu. Thỉnh thoảng, y lại nhắm mắt
lại để nhớ lại Tùng Vĩ họa tiết trong bức họa.

Tay Tùng Vĩ loang loáng lướt trên tấm giấy hồng điều, trong khi Tô Mặc

Linh cứ trố mắt nhìn. Chỉ mất độ một khắc, Tùng Vĩ vẽ xong bức họa.

Cầm bức họa lên, Tùng Vĩ đặt vào tay Mặc Linh rồi thối về sau ba bước

ngắm nhìn.

Đôi chân mày nheo lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.