GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 322

Y từ từ bước đến trước mặt Mặc Linh. Thấy thần sắc của Tùng Vĩ quá

trang trọng, Mặc Linh buột miệng hỏi:

- Ca ca sao vậy?
Tùng Vĩ lắc đầu không đáp lời nàng. Y nhắm mắt lại, rồi bất ngờ vươn

tay chụp lấy bức họa vo tròn quẳng vào góc thư phòng.

Lại cầm bút họa tiếp một bức nữa. Cứ như thế đến bức họa thứ mười thì

trời tối hẳn. Tùng Vĩ treo bức họa thứ mười lên vách thư phòng.

Dưới ánh đèn bạch lạp nhập nhoạng, bức họa mỹ nhân trông thật sinh

động như được Tùng Vĩ phả vào đó chất sống của một con người bình
thường.

Tùng Vĩ ngắm nhìn bức họa lẩm nhẩm nói:
- Chính nàng ta đây rồi.
Mặc Linh hỏi:
- Ca ca vẽ ai vậy. Người yêu của ca ca à?
Nhìn lại Mặc Linh, Tùng Vĩ gật đầu.
Sắc diện của nàng xanh nhợt khi nghe câu nói của Tùng Vĩ. Nàng cúi

mặt nhìn xuống nhỏ nhẹ nói:

- Không ngờ người yêu của huynh đẹp như vậy. Đúng là Thiên hạ Đệ

nhất mỹ nhân không một ai sánh bằng.

Tùng Vĩ bước đến bên Mặc Linh.
- Mặc Linh thấy nàng đẹp à?
- Đẹp lắm. Có thể nói là một trang giai nhân tuyệt sắc, ngàn năm chưa có

một người.

Tùng Vĩ mỉm cười nói:
- Huynh phải chọn người đẹp như thế mới vừa ý huynh chứ.
Sắc hoa của Mặc Linh đượm ngay vẻ muộn phiền. Nàng nhìn sang Tùng

Vĩ, từ tốn nói:

- Thế mà trước đây muội cứ tưởng huynh chưa có ý trung nhân...
Nàng gượng cười nói tiếp:
- Mặc Linh chúc mừng cho huynh... chúc mừng cho huynh...
Nàng nói xong toan dợm bước tiến ra cửa, nhưng Tùng Vĩ gọi lại:
- Linh muội đi đâu vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.