GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 393

- Cô nương chẳng biết gì cả. Lão Cốc chết đến hôm này thì thi hài đã

thối rữa rồi. Bây giờ có đào lên thì cũng chỉ ngửi mùi xú uế thôi.

Minh Minh cười khảy một tiếng rồi nói:
- Chính vì thế, bổn cô nương mới bắt ngươi đào lên.
Nàng vừa nói, vừa ấn sâu năm ngón trảo vào tâm huyệt Tùng Vĩ. Tùng

Vĩ buột miệng thốt lên:

- Ui cha!
Minh Minh gằn giọng nói:
- Cang Tùng Vĩ! Ngươi theo ý của bổn cô nương không?
Tùng Vĩ nhăn mặt:
- Minh Minh cô nương làm như vậy rồi thì Trương tiền bối có sống lại

được không?

Nàng buông một câu lạnh lùng:
- Không.
- Nếu biết Trương tiên sinh không thể sống lại được, thì Minh Minh làm

thế có ích gì?

- Có.
Tùng Vĩ hất mặt nói:
- Có ích gì nào?
- Lão Cốc gieo quả nào gặt quả ấy. Và tất nhiên phụ thân của Minh Minh

sẽ mỉm cười nơi chín suối.

Y mở to mắt nhìn sững Minh Minh:
- Trương tiền bối chết rồi, mà cô nương vẫn thấy người cười được à? Lạ

lùng quá đó!

Tùng Vĩ nói xong, buột miệng cười mỉm.
Đôi chân mày của Minh Minh nhíu lại. Nàng thu trảo công về, gương

song chỉ đặt vào mắt Tùng Vĩ:

- Nếu ngươi không làm theo ý của bổn cô nương thì bổn cô nương sẽ

móc mắt, chặt tay chân ngươi. Nếu nhị thúc không giết ngươi thì mãi mãi
ngươi là kẻ phế nhân vô dụng.

Nàng vừa nói xong vừa dí đôi chỉ pháp vào mắt Tùng Vĩ. Gã ngả đầu về

sau, thét lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.