GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 404

- Cho dù Cang Tùng Vĩ có mượn hai bài thơ đó để tỏ tình thì Trương

Minh Minh cũng chẳng bao giờ nhận.

Nàng nói xong đứng lên bước ra khỏi bồn tắm. Đến lúc này, Minh Minh

mới nhận ra trước mặt mình là một tấm gương đồng sáng láng. Thân thể
không một mảnh vải hiện rõ nét trên tấm gương đồng đó. Bất giác Minh
Minh nhìn vào tấm gương đồng. Nàng tò mò nhắm nhìn hình ảnh của mình
trong gương. Theo một phản xạ gần như trở thành máu thịt, Minh Minh
ngắm nghía mình mà quên bẵng thực tại.

Vóc dáng của nàng hiện ra trên tấm gương đồng với những nét cân đối,

thanh tú và đầy đặn. Đến bây giờ, nàng mới có thể nhận ra điều đó.

Minh Minh đang chiêm ngưỡng thể pháp mình thì Tùng Vĩ tằng hắng

nói:

- Minh Minh! Nàng thấy mình đẹp chứ?
Nghe câu nói này của Cang Tùng Vĩ sắc hoa của Minh Minh ửng hồng e

thẹn.

Nàng nhíu mày nghĩ thầm: “Sao y biết mình đang ngắm nhìn nhỉ”.
Ý niệm đó khiến Minh Minh càng thẹn thùng hơn. Nàng đảo mắt nhìn

khắp gian thi sảnh, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy chỗ nào khả nghi mà
Tùng Vĩ đang xem trộm nàng.

Minh Minh gằn giọng nói:
- Tùng Vĩ nói như thế có ý gì?
- Cô nương đang ngắm mình trong gương, phải không? Tại hạ để tấm

gương đồng ở đó chủ đích cho Minh Minh tự nhìn lại mình đó. Phàm bất
cứ ai không tự ngắm lại mình, thì chẳng mấy chốc sẽ tự quên bẵng bản thân
mình là ai.

- Ý của Tùng Vĩ muốn Minh Minh tự soi lại mình ư?
- Tùng Vĩ nghĩ đến điều đó.
- Minh Minh ngắm thân thể mình trong gương đồng thì có gì lợi cho

Tùng Vĩ không nào?

- Chẳng có gì lợi cả. Nếu có lợi là lợi cho Minh Minh, vì chí ít ra thì

Minh Minh cũng tự biết mình là một nhi nữ đúng với những gì mà Kinh
Thi đã nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.