GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 405

Câu nói này của Tùng Vĩ, bất giác khiến Minh Minh phải dõi mắt vào

tấm gương đồng, chăm chú nhìn lại thể pháp của nàng một lần nữa.

Nàng nhỏ giọng nói:
- Tùng Vĩ nói đúng. Mình cũng là một nhi nữ... Nhưng bấy lâu nay mình

không nhận ra mình. Nhi nữ thì như thế nào? Phải chăng mình đã đánh mất
chất nhi nữ trong mình rồi sao?

Nàng buông một tiếng thở dài.
Lấy bộ xiêm y mà Tùng Vĩ đã để sẵn, nàng vận vào thay cho bộ võ phục.

Không ngờ bộ xiêm y kia lại thật vừa vặn với khổ người của nàng. Minh
Minh lại ngắm mình trong tấm gương.

Nàng có cảm tưởng mình vừa thay hình đổi dạng, không còn là Trương

Minh Minh với tâm hồn chai sạn bởi hận thù nữa. Cùng với cảm nhận đó
thì Minh Minh cũng cảm thấy người trong tấm gương đồng rất xa lạ với
mình.

Nàng trở ra ngoài thư phòng.
Tùng Vĩ trố mắt nhìn Minh Minh.
Nàng thẹn thùng khi chạm vào mắt Tùng Vĩ.
- Minh Minh lạ lắm ư?
- Tùng Vĩ chẳng còn nhận được ra Minh Minh nữa.
Nàng mỉm cười. Có lẽ đây là nụ cười mãn nguyện nhất, kể từ lúc Trương

Kiệt minh chủ qua đời, nên nó tợ như đóa hoa hàm tiếu rực rỡ trên hai cánh
môi của Minh Minh.

Nàng từ tốn nói:
- Minh Minh có gì khác trước nào?
- Nàng bây giờ mới đúng là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.
- Thế hai bài thơ Tùng Vĩ vừa đọc tặng cho Minh Minh chứ.
Tùng Vĩ khoát tay, lắc đầu:
- Không, không...
- Minh Minh đã thay đổi nhân dạng rồi kia mà.
- Đó chỉ là sự thay đổi bên ngoài thôi. Cái thay đổi bên trong mới là thật.

Còn rượu cũ bình mới thì chẳng có gì thay đổi cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.