GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 407

- Không, không. Minh Minh hiểu lầm rồi.
- Vậy bộ trang phục này của ai?
- Của nhi nữ chứ của ai.
- Ý Minh Minh muốn hỏi có phải của xác chết không?
Tùng Vĩ lắc đầu:
- Nhất định không phải của xác chết rồi. Tùng Vĩ nói nhờ mình là đạo tỳ

nên có được kinh nghiệm chọn y trang vừa vặn với khổ người của Minh
Minh.

Y dốc bầu rượu tu luôn một hơi dài, nhìn nàng nói tiếp:
- Phàm một đạo tỳ phải biết người chết có khổ người như thế nào để sắm

một cỗ áo quan vừa vặn với người chết. Chính vì lẽ đó mà tại hạ mới có
con mắt của một người biết chọn bộ y trang nào vừa vặn với khổ người của
Minh Minh.

Đôi chân mày của nàng nhíu lại:
- Nói như vậy... Tùng Vĩ đã từng xem Minh Minh như những xác chết.
Tùng Vĩ thản nhiên gật đầu:
- Đúng rồi. Đó là con mắt nghề nghiệp của tại hạ mà. Nhưng bộ y trang

trên người của Minh Minh không phải của xác chết đâu.

- Thế ở đâu Tùng Vĩ có bộ y trang xinh đẹp này?
- Của Tô Mặc Linh đấy mà.
- Tô Mặc Linh là ai?
Tùng Vĩ khoát tay:
- Cô nương không cần biết đến.
- Phải chăng Tô Mặc Linh là ý trung nhân của Cang Tùng Vĩ?
Tùng Vĩ khoát tay, cắt ngang lời Minh Minh:
- Hê! Đừng nói bậy. Tại hạ chẳng dám đùa mới lửa tình đâu. Đùa với lửa

tình là đùa với rừng đao biển kiếm đó. Lửa hận, lửa thù cái gì cũng được
cả, nhưng đùa với lửa tình thì chẳng biết sống chết lúc nào.

- Tùng Vĩ biết điều đó nữa à?
- Có kiến văn như Cang Tùng Vĩ thì phải biết chứ.
Minh Minh mỉm cười. Cùng với nụ cười mỉm đó, nàng cách không

phóng chỉ hóa giải những bế huyệt trên người Tùng Vĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.