GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 419

Tùng Vĩ nhăn nhó:
- Nếu người đến là kẻ thù của nàng, thì Minh Minh nguy mất.
- Mạc Nhược còn mong muốn điều đó sớm xảy ra.
Mạc Nhược vừa nói vừa cách không điểm chỉ vào một huyệt của Tùng

Vĩ. Nhận ra đạo chỉ khí bất ngờ của Mạc Nhược điểm vào Bách hội huyệt.
Tùng Vĩ thốt lên:

- Ôi cha!
Cùng với tiếng thốt đó. Tùng Vĩ cảm nhận mắt mình hoa lên, rồi thể

pháp như thể mềm nhũn ra vì mất nội khí. Một màu đen chụp xuống thần
thức y.

Tùng Vĩ gượng nói:
- Đừng giết Minh Minh...
Y chỉ thốt được mỗi một câu nói cụt ngủn đó thì ngất lịm.
Nằm trên tràng kỷ Minh Minh hốt hoảng nói:
- Ngọc Diện Tu La! Mụ không được làm hại đến Tùng Vĩ.
Nhìn lại Minh Minh, Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược nói:
- Nha đầu hãy tự lo cho mình đi. Còn bổn nương sẽ lo cho Cang công tử,

không cần ngươi phải lo lắng cho chàng.

Nghe Ngọc Diện Tu La thốt ra câu nói đó, Minh Minh phải ngơ ngẩn

nhìn Mạc Nhược.

Minh Minh ngập ngừng nói:
- Mụ nói thế có ý gì?
Mạc Nhược nhìn thẳng vào mắt Minh Minh.
- Mạc Nhược cũng đã để mắt đến Tùng Vĩ rồi. Nói thẳng ra, ta đã yêu

chàng. Nha đầu ráng tự lo cho bản thân mình đó. Ta hy vọng người đến là
một đại đạo hái hoa với sự lạnh lùng và vô tâm của ngươi.

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược nói dứt câu, ôm ngang thắt lưng Tùng

Vĩ, thi triển khinh công băng ra khỏi tòa tiền sảnh Mộc lầu.

Minh Minh nhìn theo buông một tiếng thở dài. Nàng bỗng dưng cảm

nhận mình vừa đánh mất một cái gì đó mà mãi mãi chẳng bao giờ tìm lại
được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.