GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 417

Nhìn lại Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, Tùng Vĩ nói:
- Chu nương nương! Xin hãy tha cho Minh Minh một lần.
Minh Minh nói:
- Tùng Vĩ! Ta không cần ngươi xin.
Chân diện của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược đanh hẳn lại. Mạc

Nhược gằn giọng nói:

- Tùng Vĩ! Sao công tử lại muốn xin ta tha mạng cho ả? Phải chăng công

tử đã có tư tình với ả?

Nghe Mạc Nhược hỏi câu này những tưởng đâu Tùng Vĩ phản bác,

nhưng không ngờ y lại chụp ngay câu nói của Mạc Nhược gật đầu như tế
sao.

- Đúng rồi... Đúng rồi. Tại hạ đã có tình với Minh Minh.
Mạc Nhược chau mày gằn giọng nói:
- Ả muốn giết công tử mà công tử còn muốn để tình cho ả sao?
- Không, không. Nương nương hiểu sai rồi. Minh Minh đâu có ý giết tại

hạ.

- Bổn nương thấy ả dụng Tu La thần chưởng đánh vào ngươi...
Tùng Vĩ giả lả cười:
- Không phải... Không phải. Chẳng qua Tùng Vĩ và Minh Minh luyện

công thôi. Tùng Vĩ và Minh Minh đã lập bàn hương án bái thiên địa kết
tình phu phụ. Chẳng lẽ nương tử lại giết tướng công sao? Nàng giết Tùng
Vĩ rồi trở thành góa bụa ư? Minh Minh đâu có muốn như vậy.

Minh Minh sững sờ nhìn Tùng Vĩ:
- Ngươi nói... Công tử đã cùng với Minh Minh bái thiên địa rồi ư?
Tùng Vĩ gật đầu.
Mạc Nhược rít giọng nói:
- Nếu vậy bổn nương càng muốn giết ả hơn.
Mạc Nhược vừa nói vừa lắc mình thi triển bộ pháp thần kỳ lướt đến

tràng kỷ. Tùng Vĩ dang rộng tay cản Mạc Nhược lại.

- Sao nương nương lại muốn giết Minh Minh?
- Ý của bổn nương không can dự gì đến Cang công tử?
- Nương nương không được sát hại Minh Minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.