GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 415

- Ai?
Tiếng quát của Minh Minh còn đọng trên cửa miệng thì nàng từ từ quỵ

xuống. Nhưng mắt vẫn mở trừng trừng nhìn về phía trước mặt.

Tùng Vĩ hốt hoảng:
- Minh Minh! Nàng sao vậy?
Minh Minh gượng nói:
- Ta bị trúng độc châm của ngươi rồi.
- Ta phóng độc châm vào nàng?
Tùng Vĩ vừa dứt lời thì từ trong bóng tối. Ngọc Diện Tu La Chu Mạc

Nhược bước ra.

- Chính bổn nương phóng độc châm vào ả đó.
Tùng Vĩ ôm xốc lấy Minh Minh đưa vào đại sảnh. Đặt nàng lên tràng kỷ,

Tùng Vĩ quay lại nói với Chu Mạc Nhược:

- Sao nương nương lại phóng độc châm vào nàng?
Mạc Nhược mở to mắt nhìn Tùng Vĩ. Vẻ mặt của bà ta rất ngạc nhiên khi

nghe Tùng Vĩ thốt ra câu nói đó.

Mãi một lúc, Mạc Nhược mới nói:
- Công tử không thấy ả đó định sát tử ngươi sao? Bổn nương đến đây kịp

lúc để cứu công tử... công tử còn hỏi bổn nương câu đó.

- Hóa ra Chu Mạc Nhược định cứu tại hạ để truy ra Ngọc Chỉ thần châu?
Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược lắc đầu:
- Lần này, bổn nương đến cứu công tử, không phải để truy ra Ngọc Chỉ

thần châu. Mà là để trả lại ân công tử đã xin với Mặc Tử tiên sinh không
lấy mạng Mạc Nhược này.

Tùng Vĩ gật đầu:
- Thế thì tốt lắm rồi. Giờ nương nương có thể đi được rồi.
Y vỗ vào trán mình:
- À quên! Nương nương có đi thì nhớ để lại giải dược cho Tùng Vĩ để

cứu Minh Minh.

Mạc Nhược càng ngạc nhiên hơn khi nghe câu nói này của Tùng Vĩ.
- Sao... công tử định cứu ả đó ư?
Tùng Vĩ gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.