GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 414

Minh Minh nghiến răng vung ngọc thủ toan tát vào mặt Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ nhắm mắt lại, từ tốn nói:
- Ta tin những gì Cốc Thừa Tự nói là sự thật. Tất cả những oan nghiệt

này khởi đầu do chữ hận. Hôm nay nàng có thể chặt đầu, lột da thi thể Cốc
Thừa Tự. Rồi mai này đến lượt Nhĩ Lan sẽ tiếp nối bước đường trả hận.
Biết đến bao giờ hận thù mới hóa giải được.

Tùng Vĩ vừa nói dứt câu thì hứng trọn một cái tát của Minh Minh.
Tùng Vĩ cáu gắt nói:
- Minh Minh! Cho dù nàng có đánh Cang Tùng Vĩ thì vẫn không thay

đổi được sự thật đó đâu.

Răng trên của Minh Minh cắn vào môi dưới.
Nàng đanh giọng nói:
- Tùng Vĩ! Phải chăng ngươi mượn có lập bàn hương án cầu khẩn Diêm

Vương để bày ra câu chuyện vừa rồi đặng cản tay Trương Minh Minh?

Tùng Vĩ lắc đầu:
- Không. Đó là một câu chuyện thật. Rất thật mà Tùng Vĩ biết và tin.
Minh Minh chau mày, đanh mặt:
- Minh Minh không tin thân phụ mình tàn nhẫn như vậy.
- Tin hay không tin thì nàng cũng phải tìm hiểu để biết đâu là thật, đâu là

giả chứ. Nếu muốn biết đó có phải là sự thật hay không thì phải tìm cho ra
Nhĩ Lan.

- Nhĩ Lan?
Nàng gằn giọng nói:
- Minh Minh không có thời gian đâu mà tìm Nhĩ Lan. Nhưng nếu Minh

Minh có gặp được ả thì ta cũng sẽ bắt ả phải thay cho lão Cốc đền lại món
nợ mà thân phụ ả đã vay Minh Minh.

Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ miễn cưỡng nói:
- Nàng đã nói vậy thì Cang Tùng Vĩ chẳng còn gì để nói. Nhưng trước

khi nàng quật mồ Cốc tiền bối thì hãy thẩm chứng xem câu chuyện của
Cang Tùng Vĩ là đúng hay là sai.

Tùng Vĩ vừa nói dứt câu, bỗng Minh Minh chợt rùng mình một cái.

Nàng quay ngoắt lại sau lưng mình, buột miệng thét:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.