GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 425

Bức chạm thư pháp quá tinh xảo cuốn lấy nhãn quang của Tô Mặc Linh.
Nàng nhẩm đọc dòng thư pháp trên bức chạm tinh tế đó.
Tương thứ hữu bi, nhân nhi vô nghi.
Nhân nhi vô nghi, bất tử ha vi.
Tương Thử hữu xỉ, nhân nhi vô chi.
Nhân nhi vô lễ, bất tử ha kỹ.
Tương thử hữu thế, nhân nhi vô lễ.
Nhân nhi vô lễ, hồ bất thuyên tử.
Dịch:
Tương Thử có bi, người mà vô nghi.
Người mà vô nghi, không chết làm gì.
Tương thử có răng, người mà không răng.
Người mà không ngăn, chưa hết đợi chăng.
Tương thử cô thế, người mà không lễ.
Người mà không lễ, chết nhanh cho dễ.
Đọc bức thư pháp chạm khắc đó, Mặc Linh có cảm tưởng đây là những

giáo huấn của một bậc trưởng bối với kẻ hậu sinh bất trị. Nhưng trong lời
giáo huấn kia âm hưởng chút gì đó phẫn uất và phẫn nộ, cũng như sự bất
lực đối với người được giáo huấn.

Nàng lắc đầu nghĩ thầm: “Chẳng biết Vũ Văn Hán Dương lão tiên sinh

muốn giáo huấn ai đây nhỉ? Chắc chắn lão phải có tâm sự gì đó mới dồn
tâm huyết khắc ra bức họa này, như thể muốn gởi gắm tâm huyết của mình
vào những dòng thư pháp trên bức chạm.

Ý niệm kia còn đọng trong đầu Mặc Linh thì nàng cảm nhận đầu mình

bỗng dưng nặng trình trịch, như thể có một quả búa nặng nghìn cân bổ
ngay vào thiên đỉnh.

Mặc Linh ôm đầu buột miệng nói:
- Sao lạ vậy?
Nàng thốt ra câu nói đó thì nhận biết có những luồng khói mê hồn hương

từ những bức tranh đang phả ra.

Mặc Linh hốt hoảng, toan thi triển khinh công lao ra khỏi tòa dịch lầu,

nhưng tất cả đã quá muộn màng. Nàng vừa động thân chưa kịp nhích người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.