GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 455

- Tiên sinh! Tiên sinh còn biết mình là Vũ Văn Hán Dương không?
Vũ Văn Hán Dương nghiêng đầu nhìn Mặc Linh. Lão lẩm nhẩm nói:
- Vũ Văn Hán Dương... Tên nghịch tử hung bạo, tàn nhẫn, vừa bất hiếu,

vừa bất nhẫn bất trung và bất đạo đó... Vũ Văn Hán Dương... ngươi ở đâu...
ngươi ở đâu... Tại sao ngươi sinh ra trong dòng tộc Vũ Văn.

Mặc Linh nheo mày.
- Tiên sinh...
Vũ Văn Hán Dương bất ngờ co rút người lại. Lão thều thào nói:
- Ta sợ ngươi lắm... Ta sợ ngươi lắm...
Mặc Linh từ tốn nói:
- Tiên sinh! Hãy bình tĩnh... nghe tiểu nữ nói.
Lão nghệt mắt:
- Tiên sinh... Tiểu nữ...
Lão cười hềnh hệch rồi nói tiếp:
- Tiên sinh, tiểu nữ...
Lão ôm quyền hướng về Mặc Linh:
- Bái tiên sinh... Bái tiên sinh...
Lời nói và hành động của Vũ Văn Hán Dương khiến cho Mặc Linh càng

chán nản và thất vọng hơn.

Buông một tiếng thở dài. Nàng lấy bức họa mỹ nữ mà Tùng Vĩ đã vẽ,

trải ra trước mặt Vũ Văn Hán Dương.

- Lão bá bá! Bá bá có biết người trong bức họa này không? Lão bá có

nhớ người trong bức họa này chứ?

Vũ Văn Hán Dương nhìn bức họa mỹ nữ. Lão bất ngờ vươn tay thộp lấy

bức họa, rồi vụt chạy về phía cánh cửa hình vòm. Mặc Linh gọi với theo.

- Tiên sinh...
Mặc cho nàng gọi, Vũ Văn Hán Dương vẫn lao qua ô cửa hình vòm mất

hút.

Mặc Linh lắc đầu nhẩm nói:
- Số phận của Tô Mặc Linh như vậy rồi.
Vũ Văn Hán Vinh lăn chiếc ghế đặc chủng đến trước mặt nàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.