GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 490

Mặt Tuyết Ngọc đanh hẳn lại. Nàng nghiến răng, toan phát động chiêu

công, nhưng Võ Khôi một lần nữa lại nhanh hơn. Chiếc vỏ kiếm trong tay
đã điểm tới đại huyệt “Thiếu Hoa” của nàng. Tuyết Ngọc không sao tránh
né kịp thế điểm của Võ Khôi liền đứng phỗng ra như bị trời trồng.

Võ Khôi cười khảy một tiếng rồi nói:
- Nàng không phải đối thủ của ta đâu.
Y vừa nói vừa thọc mũi kiếm cắt luôn dây lụa thắt lưng của Tuyết Ngọc.

Bị Võ Khôi cắt dây lụa, Tuyết Ngọc đanh giọng quát:

- Ngươi không được hồ đồ, giễu cợt ta trước mặt Tùng Vĩ ca ca.
Võ Khôi reo lên:
- Nàng nhắc ta mới nhớ. Được rồi, để ta giết hắn trước vậy.
Y nhìn lại Tùng Vĩ.
Nụ cười gian trá nở trên hai cánh môi của Võ Khôi:
- Ngươi chết thật là đúng lúc.
Tuyết Ngọc luống cuống quát:
- Không được!
Võ Khôi lắc đầu:
- Không được cũng phải được mà thôi.
Gã nói dứt câu, phạt trường kiếm chém thẳng xuống cổ Cang Tùng Vĩ.

Tuyết Ngọc những tưởng mình phát cuồng khi ảnh kiếm xả xuống. Nàng
nhắm mắt lại, buột miệng gào lên:

- Tùng Vĩ ca ca...
Cạch...
Âm thanh khô khốc kia ngỡ đâu là tiếng phát ra khi đầu Tùng Vĩ lìa khỏi

cổ, nhưng khi Tuyết Ngọc buộc phải mở mắt nhìn thì mọi sự hoàn toàn
không giống với sự tưởng tượng của nàng.

Thanh trường kiếm của Võ Khôi phạt vào sợi xích sắt nối liền nàng với

Tùng Vĩ. Lưỡi kiếm bật ra khỏi tay Võ Khôi, còn gã thì ôm lấy yết hầu
loạng choạng thối bộ. Ngay yết hầu của gã nối liền với tay của Tùng Vĩ là
ngọn Kim tiên vàng nghệch.

Tùng Vĩ từ từ đứng lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.