GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 51

Lời nói cao ngạo của Cốc Thừa Tự khiến cho sắc diện của Quan Chí Hải
đỏ rực vì giận.
Quan Chí Hải rít giọng nói:
‐ Ác nhân! Xem ra hôm nay là ngày tận số của lão rồi. Khi Trương minh
chủ còn sống thì lão còn có người che chở giữ cái mạng trong tuyệt lao

để ăn

năn sám hối. Trương minh chủ đã chết, lão cũng muốn theo chân?
Cốc Thừa Tự gắt gỏng nói:
‐ Ngươi nói nhiều quá à. Tiểu tử súc sinh Quan Chí Hải kia! Xuất thủ đi.

Quan Chí Hải thét lên một tiếng:

‐ Nằm xuống.
Cùng với tiếng thét đó, Quan Chí Hải vỗ thẳng tới Ác nhân ma Cốc Thừa
Tự hai đạo phách không với tám thành nội lực. Khí kình bổ ra với uy lực

di sơn

đào hải, có thể san núi lấp đồi. Đứng trước chưởng kình của Quan Chí

Hải, Cốc

Thừa Tự nhếch môi dè bỉu, xem như trò trẻ con.
Lão chẳng tránh né, trong khi Tùng Vĩ thì thót ruột thót gan bởi khí

chưởng chưa đến mà uy lực của nó đã khiến tóc y tưởng chừng sắp bật ra
khỏi

da đầu, rát rạt.
Tùng Vĩ nói:
‐ Tôn giá, tránh đi.
10
Tùng Vĩ tưởng đâu Ác nhân ma Cốc Thừa Tự sẽ tránh né. Nhưng không,
lão không tránh còn vỗ hữu chưởng phát khí kình đón đỡ thẳng.
Ngồi trên lưng Cốc Thừa Tự, Tùng Vĩ có cảm giác như mình bị nâng

bổng lên bởi lực khí trong nội thể của Cốc Thừa Tự phát ra.

Hai đạo khí kình chạm thẳng vào nhau.
Ầm...
Thính nhĩ Tùng Vĩ lùng bùng. Y có cảm tưởng như có một tiếng sấm nổ
ngay trong lỗ tai mình khiến đầu óc lùng bùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.