GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 118

treo hai cục thịt béo, đôi mắt nhỏ nóng bỏng nhìn về phía lớp Dương gia, y
cũng khát vọng có thể trở thành một thành viên trong lớp Dương gia.

- Cho ta một cây đao, ta so tài với ngươi!

Lưu Vũ lạnh lùng liếc mắt đánh giá y, nhường ra một bước, phía sau

xuất hiện một kệ để đao, có đao nhỏ lá liễu nặng hai ba cân, có hoành đao
tiêu chuẩn năm cân, cũng có trọng đao dày bảy tám cân, thậm chí còn có
hoàn thủ khoan đao nặng đến hai mươi cân.

Triệu Đại Hiển chọn một thanh đao nặng khoảng bảy tám cân, nhếch

miệng cười:

- Đánh như thế nào đây? Là ta tân công ngươi trước sao?

Triệu Đại Hiển tuỳ tiện chọn, có chi tiết nhỏ bị y vô tâm bỏ qua, nhưng

ngồi ở trên sân Trương Huyễn lại thấy rất rõ ràng, đao trên kệ đao mặc dù
có lưỡi đao, nhưng chỉ là lưỡi cùn mà thôi, không khác gì so với đao cùn,
đây chỉ là gậy sắt có hình dáng của đao mà thôi.

Nhưng vỏ đao của trường đao bên hông Lưu Vũ lại rực rỡ, ở miệng vỏ

đao rõ ràng có dấu vết kim loại bị cắt, điều này cho thấy đao trên hông của
gã không phải là đao cùn, mà là một thanh chiến đao sắc bén.

Lưu Vũ rõ ràng là muốn dùng thanh đao sắc bén này để đối phó với đao

cùn của tên mập mạp, đây cũng không phải là vấn đề công bằng, mà là
phẩm thuật bất chính rồi, lấy có lưỡi đánh với không lưỡi, thử hỏi có mấy
người có thể không bị thương?

Nhưng cứ như vậy, danh tiếng của lớp Dương gia truyền ra, giống như

là Dương Kỳ truyền dạy rất giỏi, Dương Kỳ trong mắt đám đệ tử giống như
là thần thánh.

Lưu Vũ âm hiểm nhìn chăm chú vào Triệu Đại Hiển, nắm vỏ đao nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.