GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 1380

Mặt khác, còn có một chi tiết có lợi, mọi người vừa mới phát hiện, trong

vòng hai mươi dặm ngoài thành không ngờ không có một cây đại thụ nào.
Không cần phải nói tất cả đều đoán được, nhất định là chiến quả huyện
Thanh Hà vườn không nhà trống lưu lại.

Cứ như vậy, trừ phi bản thân quân địch có thang công thành, nếu không

bọn chúng chỉ có thể đi chặt cây gỗ ở nơi xa. Như vậy sẽ chậm trễ thời gian
rất dài, đối với quân Tuỳ mà nói, thời gian chính là hy vọng quân cứu viện.

Trương Huyễn ở trước mỗi lỗ tường giải thích một lượt với bọn binh

lính, khi ấy mới vừa về đến cổng thành đông. Cổng đông thành là chỗ đặc
biệt nặng nề do quân địch tấn công, Trương Huyễn lệnh cho binh sĩ dùng
bao đất và đá tảng đắp phía bên trong cổng thành, tạo nên một toà thành
như cái hũ cao một trượng, cho dù quân địch từ ngoài cổng thành giết vào
đây, cũng khó có thể lập tức tản ra, cũng là một dãy phòng ngự cuối cùng
bên trong thành.

Trương Huyễn xa xa nhìn thấy Uất Trì Cung nằm úp ở trên bao đất

trước vòm cổng thành, bóng lưng giống như gấu đen vô cùng nổi bật trong
đám binh sĩ, tay của hắn ta cầm đại thiết côn, đang tập trung chăm chú từ
trong khe hở lỗ thành hỏng lưu ý nhìn động tĩnh ngoài thành.

Trương Huyễn vốn định bổ nhiệm hắn ta là Lữ soái, nhưng Uất Trì

Cung kiên quyết không chịu, vô công không nhận phong, hắn ta không
muốn phá quy củ Trương Huyễn định ra. Cuối cùng, hắn ta đã trở thành
một tên Hoả trưởng, thủ hạ có mười gã huynh đệ.

Trong lòng Trương Huyễn không hỏi có chút áy náy, Uất Trì Cung vừa

mới đi theo mình đã gặp phải chiến tranh rồi.

- Kính Đức, bên ngoài có động tĩnh không?

Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, đi lên trước hỏi như không có

việc gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.