GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 846

Mặc dù chỉ có bốn từ ngắn ngủn, nhưng bên tai Lư Thanh lại như Tiên

nhạc tấu minh (tấu lên khúc nhạc tiên), trong lòng nàng đã tuyệt vọng tức
thì dâng lên hy vọng sống sót, nàng cũng kìm ném không được sự xúc động
cùng vui sướng trong lòng, phục ở đầu vai Trương Huyễn khóc rống lên
nghẹn ngào, y không vứt bỏ mình.

Trương Huyễn một hơi xông qua cầu mây, lại dừng lại đột ngột, nhẹ

nhàng buông Lư Thanh xuống, kéo nàng ra sau lưng của mình, tay nắm
hoành đao, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lư Minh Nguyệt đang chạy gấp
đến.

Lư Minh Nguyệt vừa đuổi tới bên cầu mây, bỗng nhìn thấy Trương

Huyễn chấp đao đứng, gã bỗng nhiên nhận thức được cái gì, ghìm chặt
cứng ngắc chiến mã.

Chỉ thấy Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, ánh đao trong tay loé lên,

mấy cây dây mây thô khoẻ bị đồng loạt chém đứt, cầu mây chợt nghiêng
đổ.

- Thằng khốn!

Lư Minh Nguyệt tức giận nâng thương chỉ Trương Huyễn mắng to.

Trương Huyễn khẽ hừ nhẹ một tiếng, lại một đao rồi một đao cắt đứt mấy
sợi dây mây, cầu mây ầm ầm rơi vào thâm cốc.

Trương Huyễn thấy phía sau Lư Minh Nguyệt có không ít người cầm nỏ

tiễn chạy đến, hắn kéo tay Lư Thanh vội chạy về phía dưới núi.

Lư Minh Nguyệt tức giận đến nổi trận lôi đình:

- Sai tất cả người cùng ra ngoài, xuống núi đuổi theo cho ta!

Mặc dù chặt đứt cầu mây, tạm thời ngăn trở sự truy đuổi của Lư Minh

Nguyệt và thủ hạ, nhưng Trương Huyễn biết rõ, đường xuống núi tuyệt đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.