GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 847

không chỉ có một, nếu như đối phương đi tắt con đường nhỏ xuống núi, ở
dưới chân núi cắt được mình, vậy có thể phiền phức rồi. Bản thân hắn
đương nhiên có thể giết ra khỏi trùng vây, nhưng mang theo Lư Thanh, hắn
không có một chút nào nắm chắc.

Chạy ra hơn chục bước, Trương Huyễn thấy Lư Thanh chạy quá chậm,

chân khập khiễng, chỉ đành thấp giọng nói:

- Tiểu thư, tại hạ đắc tội rồi.

Hắn một tay vừa ôm lấy Lư Thanh, chạy như điên xuống núi. Lư Thanh

lần đầu tiên được hắn ôm lấy, bên cạnh tiếng kêu thảm thiết không ngừng,
khiến trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, không có bất kỳ ý niệm dư thừa nào
trong đầu.

Khi Trương Huyễn lần thứ hai ôm lấy nàng, cái tâm sợ hãi trong lòng

nàng đã qua, lại cảm thấy vừa thẹn vừa lúng túng. Nàng lớn như thế, vẫn là
lần đầu tiên được nam nhân ôm lấy vòng eo như thế này, Lư Thanh chỉ
đành âm thầm an ủi mình, tình cảnh nguy hiểm của bọn họ, chỉ có thể tòng
quyền.

Lư Thanh ôm lấy cổ Trương Huyễn, để cho thân thể mình vững chắc

được, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ bừng, lặng lẽ vùi đầu vào đầu vai
Trương Huyễn.

Trương Huyễn một hơi chạy xuống Tả Hoàng Sơn, bốn phía hoàn toàn

yên tĩnh, không có người mai phục ở phụ cận. Hắn chậm rãi thả Lư Thanh
xuống, ái ngại nói:

- Lư tiểu thư, xin thứ tội vô lễ vừa nãy cho ta.

Lư Thanh vén lại đầu tóc rối loạn, nàng không dám nhìn vào mắt

Trương Huyễn, cúi đầu nhỏ giọng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.