GIANG SƠN CHIẾN ĐỒ - Trang 849

Trương Huyễn cởi áo ngoài màu xanh của mình mặc lên cho nàng. Lư

Thanh mặc một bộ váy trắng, trong bóng đêm vô cùng bắt mắt. Lư Thanh
hiểu rõ ý tứ của hắn, vội vàng mặc vào quần áo của hắn.

Lúc này Trương Huyễn ngồi chồm hỗm xuống:

- Tôi cõng tiểu thư đi!

Mặt Lư Thanh lại một lần nữa mắc cỡ đỏ bừng, nhưng nàng biết không

còn cách nào khác, cho dù nàng có thể đi, cũng chạy không qua được truy
binh, hơn nữa cõng nói chung tốt hơn so với ôm.

Nàng chậm rãi ghé vào tấm lưng rộng lớn của Trương Huyễn, duỗi hai

tay ra ôm cổ của hắn. Trương Huyễn xoay tay vòng qua ôm lấy chân của
nàng, đứng thẳng dậy sải bước dài chạy nhanh về phía xa.

Khi một tia bình minh của đám mây ở phương đông chiếu trên khuôn

mặt kiều diễm như hoa phù dung của Lư Thanh, một tiếng 'Ừm!', Lư Thanh
chậm rãi tỉnh lại, thì ra trời đã sáng. Nàng dụi dụi con mắt, lúc này mới
phát hiện mình ở trên tấm lưng Trương Huyễn ngủ ngon lành một giấc.

- Công tử!

Lư Thanh thấp giọng xin lỗi hỏi:

- Ở đâu rồi?

- Huynh cũng không biết, hình như chúng ta đi sai đường rồi.

Trương Huyễn đi cả đêm, thoát khỏi truy binh của Lư Minh Nguyệt, hắn

vừa mới phát hiện mình đi sai đường, trước mắt hắn căn bản không có
đường, chỉ có đồi núi và rừng cây rậm rạp liên miên không ngừng.

Trương Huyễn cười khổ một tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.