GIAO DỊCH ĐÁNH MẤT TRÁI TIM CỦA TRÙM XÃ HỘI ĐEN - Trang 316

- Về chỗ tôi, cô đang bị thương! – Lãnh Thiên Hi vững vàng quay tay

lái nói.

- Không… không cần! – Thượng Quan Tuyền ngăn cản, bàn tay nhỏ bé

vô thức túm lấy ống tay áo của anh ta.

Lãnh Thiên Hi quay mặt lại, nhìn sâu vào mắt cô tựa như muốn nhìn

thấu tất cả: “Tôi không muốn cô… sợ tôi”.

Thượng Quan Tuyền sợ anh ta hiểu lầm, vội vàng nói: “Không, thật ra

được quen biết một người bạn như anh khiến tôi rất vui, nhưng vết thương
trên người tôi cũng không nặng lắm, đã thành thói quen rồi”.

Khi cô nói “đã thành thói quen”, Lãnh Thiên Hi chợt cảm thấy đau lòng.

Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một lúc lâu, sau đó khóe môi từ từ
cong lên một nụ cười làm lộ lúm đồng tiền hai bên má.

- Vậy cũng được, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi. Lần này không cho

phép cô từ chối nữa.

Giọng nói ôn hòa nhưng lại mang tính mệnh lệnh.

Đầu óc Thượng Quan Tuyền hoàn toàn trống rỗng, cô phải đi đâu đây?

Cô phải dừng chân ở đâu?

Thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, Lãnh Thiên Hi bất giác vươn tay ra, quay

khuôn mặt nhỏ nhắn của cô về phía mình, đau lòng hỏi: “Cô… không có
nhà để về sao?”. Giọng nói mang theo sự thương xót.

Thượng Quan Tuyền hơi ngẩn ra, lát sau, cô hít sâu một hơi, nhìn Lãnh

Thiên Hi: “Tôi muốn đến đường Uy Nhĩ”.

- Chỗ đó… – Trong đầu Lãnh Thiên Hi cố gắng tìm kiếm địa điểm cô

vừa nói ra, mi tâm nhíu lại. Anh ta nhớ là khu vực đó không có nhà dân hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.