Hoàng Phủ Ngạn Tước mà Lãnh Thiên Dục vừa nhắc đến hẳn là tổng
giám đốc Hoàng Phủ Ngạn Tước của tập đoàn Hoàng Phủ. Nếu đúng như
hắn nói thì năng lực của người này thật là xuất sắc.
Cô không tin trên đời này có người lại có thể chỉ dùng một chiếc phi
tiêu mà lại khiến bia ngắm bị vỡ ra được.
Lãnh Thiên Dục không khó để nhận ra nghi ngờ trong lòng cô. Hắn
cong môi lên cười, nhẫn nại giải thích thắc mắc của Thượng Quan Tuyền:
“Bởi vì sở trường của cậu ta là phi đao”.
Thượng Quan Tuyền dừng bước, tần ngẩn tần ngần nhìn Lãnh Thiên
Dục. Lúc này cô chính thức cảm nhận được rõ ràng rằng bốn người này
không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Có lẽ cũng chính vì như vậy nên bọn
họ mới có thể yên ổn ngồi trên vị trí cao cao tại thượng như thế.
- Đang nghĩ gì thế? Cô bé, nghe nói phía trước vẫn còn nhiều trò chơi
lắm, có dám chơi tiếp không? – Lãnh Thiên Dục thấp giọng hỏi.
- Ai nói tôi không dám chứ, đừng coi thường người khác.
Thượng Quan Tuyền sao có thể để hắn nói mình như vậy được. Cô
nhếch môi lên, nhất quyết không chịu thua.
Nói xong, cô tiện tay đem con gấu bông đang ôm nhét vào tay Lãnh
Thiên Dục.
- Cái này… làm gì đấy?
Lãnh Thiên Dục nhìn con gấu bông hết sức kì quái. Trời ạ, cả đời này
hắn chưa từng chạm vào thứ gì đáng sợ như vậy.
- Anh cũng nói rồi đấy, bốn ngày này chúng ta là người yêu của nhau.
Nếu đã là người yêu, vậy thì anh là bạn trai đương nhiên phải cầm giúp bạn