Nhìn thấy vết sẹo này, Lãnh Thiên Dục lập tức nghĩ đến lần đầu tiên khi
hắn nhìn thấy nó. Lúc đó do hắn theo dõi ngược lại Thượng Quan Tuyền ở
biệt thự nên mới phát hiện ra. Hắn còn nhớ rõ lúc đó Thượng Quan Tuyền
đã rất tức giận nói: “Đây đều là do anh ban tặng cả”.
Chẳng lẽ hôm đó có người nhân lúc Thượng Quan Tuyền thoát khỏi mật
thất đã bắn cô, vậy nên cô mới hiểu lầm vết thương đó là do hắn sai người
làm?
Vậy, người đã nổ súng bắn Thượng Quan Tuyền rốt cuộc là ai?
Nghĩ tới đây, Lãnh Thiên Dục lạnh mặt lại, bàn tay to siết chặt thành
nắm đấm!
Thượng Quan Tuyền không khó để cảm nhận thấy khí lạnh toát ra từ
người Lãnh Thiên Dục, đôi mắt cô đầy nghi hoặc. Sau đó cô hỏi: “Chẳng lẽ
hôm đó... không phải do anh làm?”
Lãnh Thiên Dục siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, ngón tay thon dài
nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo. Hắn âm thầm trách mắng bản thân sao bây giờ
mới phát hiện ra điều nghi hoặc. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nghi vấn
của cô, đôi môi mỏng nhếch lên: “Tin tưởng tôi vậy sao?”
Hắn chưa bao giờ bận tâm đến cảm nhận của người khác, chỉ riêng với
Thượng Quan Tuyền, hắn lại cảm thấy rất lạ, hắn không muốn cô hiểu lầm
hắn.
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt và ánh mắt hắn đều rất
kiên định khiến cô không thể không tin tưởng như lời hắn nói.
Lát sau, cô khẽ thở dài một hơi, không trả lời ngay câu hỏi của hắn mà
nhàn nhạt lên tiếng: “Xem ra là có người muốn giết tôi rồi đổ lên đầu anh
rồi, cho nên... anh phải cẩn thận một chút”.