Thượng Quan Tuyền đột nhiên nhìn về phía Lãnh Thiên Dục.
Xem ra có rất nhiều người muốn giết hắn.
- Xem ra anh đã quá quen với mấy chuyện kiểu này rồi.
Thượng Quan Tuyền cố nén cảm giác đau đớn trong lòng, cất giọng
nhàn nhạt: “Nhưng tôi nói rồi, mạng của anh là của tôi. Nếu tôi chưa giết
anh thì tuyệt đối không để kẻ khác động vào anh. Cho nên lần sau mà xảy
ra chuyện tương tự thì đừng có hành động tự tiện như vậy, tôi nhất định sẽ
không bỏ qua cho anh đâu”.
Câu nói uy hiếp đầy kiên định, nói cho hắn nghe mà cũng là nói cho
chính cô.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, khóe môi cương nghị hơi cong lên, thoáng
qua vẻ chân tình: “Vậy nghe theo em”. Giọng điệu bình thản nghe như có
cảm giác yêu chiều.
***
Lúc quay về khách sạn đã rất muộn, ánh trăng dường như cũng đang
ngủ say trên bầu trời đêm.
Thượng Quan Tuyền mặc một chiếc váy lụa mỏng như một chú mèo
con ngồi thoải mái trên sofa. Cô vừa tắm xong, dù không trang điểm gì
nhưng vẫn xinh đẹp như ánh bình minh.
Cô ôm chiếc gối ôm to, nhìn qua thì có vẻ rất vất vả để ôm chiếc gối to
như vậy nhưng tinh thần thì chẳng còn mấy, thỉnh thoảng lại ngáp vài cái.
Khi cô thấy Lãnh Thiên Dục đã nói chuyện điện thoại xong, đôi mắt
chợt sáng lên.
- Này, Lãnh Thiên Dục! – Cô tùy tiện gọi cả họ tên hắn.