GIÁO SƯ VÀ CÔNG THỨC TOÁN - Trang 112

như nài xin. Mặc cho hình mắt cáo in hằn trên trán, cậu ta vẫn cứ dúi mặt
mình vào hàng rào ngõ hầu tiến gần hơn thần tượng của mình dù chỉ một
milimet. Không hề la ó đối phương, thậm chí còn không trách móc hay thở
dài ngay cả khi Kameyama để mất điểm, chỉ có duy nhất một âm thanh
phát ra từ đầu đến cuối: Kameyama. Cậu ta dồn cả linh hồn vào tiếng gọi
ấy.

Chính vì thế, khi Kameyama vụt trúng bóng, mọi người lo sợ cậu ta sẽ ngất
xỉu, đến nỗi có ai đó ngồi phía sau đã sẵn sàng tư thế đỡ lưng cậu ta. Trái
bóng lao qua giữa các chốt, trượt trên sân cỏ với một uy lực tuyệt vời; mấy
cầu thủ chạy sân bỗng chốc chỉ còn là những bóng đen nhỏ nhoi, chỉ có trái
bóng của Kameyama là ngập chìm trong lời chúc tụng của thứ ánh đèn môn
màu sắc trên sân. Cậu thanh niên gào thét hết cỡ, thậm chí khi buồng phổi
trống trơn, cậu ta vẫn tiếp tục kêu lên hổn hển, vặn mình và lắc đầu dữ dội.
Cơn cuồng say của cậu ta còn kéo dài mãi ngay cả khi cầu thủ đánh bóng
tiếp theo là Paciorek đã vào vị trí. So với cậu ta, cách cổ động của giáo sư
quả vẫn còn chừng mực.

Giáo sư có vẻ chẳng mấy bận tâm về chuyện không phát hiện thấy cầu thủ
nào trong bộ sưu tập của ông. Hình như ông quá bận rộn với việc liên hệ
kiến thức về luật chơi và các kỷ lục trong đầu với trận đấu trên thực tế,
thành thử chẳng còn thời gian mà nhớ đến tên các cầu thủ nữa.

- Cái bao nhỏ kia đựng gì thế?

- Đấy là túi bột nhựa thông. Để chống trơn.

- Tại sao cầu thủ bắt bóng lại luôn phải chạy về phía chốt một nhỉ?

- Để hỗ trợ trong trường hợp trượt bóng.

- Tại sao ở ghế dự bị lại có sẵn cổ động viên thế kia?

- Không phải đâu. Là người phiên dịch cho cầu thủ nước ngoài đấy ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.