Người giúp việc thế chân tôi hình như là một người tỉ mẩn, chị đã xếp lại
toàn bộ chỗ sách toán mà tôi hầu như không động đến vì sợ quấy rầy công
việc của giáo sư lên giá, số nào không xếp thì chị ta để lên nóc tủ quần áo
hoặc nhét xuống cái khe bé tí dưới gầm sofa. Hơn nữa, tiêu chí phân loại
duy nhất của chị ta là khổ sách. Thoạt nhìn qua thì thấy có vẻ thật dễ chịu,
nhưng cái trật tự ẩn giấu trong sự hỗn độn tích tụ sau nhiều năm đã hoàn
toàn bị phá vỡ.
Tôi bỗng lo lắng đi tìm chiếc hộp bánh bích quy đựng những quân bài bóng
chày. Ở một chỗ không xa chỗ cũ, nó được kê dưới các cuốn sách để điều
chỉnh cho độ cao của chúng bằng nhau. Bên trong đó, Enatsu vẫn vô sự.
Cho dù vị trí xếp hạng của Tigers có biến động, thư phòng có sạch sẽ hơn
thì cuộc sống của giáo sư vẫn chẳng có gì thay đổi. Hơn thế nữa, chỉ cần
chưa đầy hai ngày, mọi nỗ lực của người giúp việc trước tan tành như bong
bóng, thư phòng lại trở về khung cảnh quen thuộc ngày xưa.
Cái mẩu giấy nhớ giáo sư đặt lên giữa bàn ăn hôm đó tôi vẫn giữ gìn cẩn
thận. May mắn thay bà quả phụ đã để mặc tôi lấy nó. Tôi cẩn trọng gấp nó
lại, cất vào chiếc ví có ảnh của Căn.
Để biết được ý nghĩa của cái công thức ghi trên đó, tôi đã phải đến thư viện
thị trấn. Chỉ cần hỏi, chắc là giáo sư sẽ giảng cho tôi ngay, song tôi không
làm thế vì linh cảm rằng nếu tự mình mày mò, ý nghĩa của nó sẽ khắc vào
đầu sâu hơn. Đó chỉ là linh cảm, chứ chẳng dựa trên căn cứ nào. Trong
khoảng thời gian ngắn ngủi quen biết giáo sư, dần dà trí tưởng tượng của
tôi đối với những con số và ký hiệu bắt đầu phát triển tựa như với âm nhạc
hay văn chương. Ở công thức chẳng lấy gì làm dài ấy có một sức nặng
không thể bỏ qua.
Tôi đã đặt chân đến thư viện suốt từ dạo tới mượn sách về khủng long cho
bài nghiên cứu ngoại khoá của Căn vào kỳ nghỉ hè năm ngoái. Khu vực