GIÁO SƯ VÀ CÔNG THỨC TOÁN - Trang 198

Chưa nói dứt lời Căn đã lao ra đến cửa.

Phố mua sắm cách đó không xa, vả lại trời chưa tối hẳn. Không có vấn đề
gì hết. Tôi đậy hộp bánh lại, tạm thời cất vào tủ lạnh. Giáo sư và tôi ngồi
xuống bên bàn ăn đợi Căn về.

Chiếc khăn trải bàn đã hồi sinh một cách kỳ diệu. Những nếp nhăn từng
bao phủ toàn bộ tấm khăn biến mất không một dấu vết, những hình thêu ren
nổi bật hẳn lên, biến chiếc bàn ăn tầm thường thành một thứ sang trọng. Tô
điểm cho lọ sữa chua chỉ là những nhành hoa dại hái trong vườn nhưng
cũng đủ khiến cho bàn tiệc thêm vui mắt. Bộ dao, dĩa, thìa dành cho ba
người được xếp đúng nghi thức, tuy mỗi cái một kiểu song nếu bỏ qua sự
không đồng bộ ấy thì cũng khá tráng lệ.

Các món ăn thì bình thường hơn: tôm xốt, bò rô ti, khoai tây nghiền, hoa
quả dầm. Toàn những món khoái khẩu của Căn mà lại không có thứ giáo sư
ghét đặc là cà rốt. Chẳng có loại nước xốt đặc biệt, cũng chẳng trang trí cầu
kỳ, chỉ là những món ăn giản dị. Nhưng chúng tỏa ra thứ hương vị thật
thơm ngon.

Tôi và giáo sư chẳng nghĩ ra cái gì để làm cho đỡ buồn nên chỉ biết đưa
mắt nhìn nhau mỉm cười. Giáo sư hắng giọng, kéo cao cổ áo com lê, sửa lại
tư thế ngồi như thể đã sẵn sàng cho thời khắc bắt đầu của buổi tiệc.

Ở chính giữa bàn ngay trước chỗ ngồi của Căn có một khoảng trống nhỏ.
Đó là chỗ để đặt bánh ga tô. Cả hai chúng tôi đều đang hướng ánh mắt về
phía ấy.

- Lâu thế nhỉ.

Giáo sư lẩm bẩm vẻ sốt ruột.

- Chưa lâu đến thế đâu ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.