GIÁO SƯ VÀ CÔNG THỨC TOÁN - Trang 197

Giáo sư vẫn giữ nguyên nhịp điệu của cái bàn là và tiến đến vuông cuối
cùng bất chấp lời trách móc của Căn. Căn chui xuống gầm bàn ăn để lau
chân ghế và mặt dưới bàn, những nơi ít được đống tới trong những dịp làm
vệ sinh thông thường. Tôi đưa mắt lên tủ bếp tìm một chiếc đĩa đủ lớn để
bày hết món bò rô ti. Mỗi lần nhìn ra ngoài sân, tôi lại nhận thấy ánh nắng
đang nhạt dần.

Vào phút chót khi mọi người đã ngồi vào chỗ và chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc
thì phát hiện ra một sơ suất nhỏ.

Đó là một sơ suất rất rất nhỏ. Một vấn đề không đáng để ồn ào, chẳng có gì
phải day dứt và hoàn toàn cứu vãn được. Nó chẳng thuộc về trách nhiệm
của bất cứ ai trong ba chúng tôi. Nếu phải quy trách nhiệm thì đó là của
một nhân viên làm thêm ở tiệm bán bánh ngọt ngoài phố mua sắm. Nghĩa
là trong hộp bánh không hề có nến.

Cái bánh ga tô đó không đủ lớn để cắm hết 11 cây nến, vì vậy tôi đã yêu
cầu họ bỏ vào hộp một cây nên lớn và một cây nến nhỏ, nhưng khi lôi chiếc
hộp từ trong tủ lạnh ra thì lại chẳng thấy chúng đâu.

- Bánh sinh nhật mà lại thiếu nến, thật tội nghiệp cho Căn quá. Không thổi
nến thì làm sao mà ước được đây.

Giáo sư băn khoăn về việc thổi nến hơn cả Căn và tỏ ra mất bình tĩnh đôi
chút, song vào thời điểm đó mọi thứ liên qua đến bữa tiệc chưa gặp phải
tổn thất gì. Cả ba chúng tôi đều đắm mình trong cái cảm giác thỏa mãn vì
đã làm xong phần việc của mình, đồng thời tràn trề dự cảm về một niềm
vui sắp được tận hưởng.

- vậy thì để tôi chạy ù ra tiệm bánh ngọt đem nến về.

Căn ngăn tôi đang định cởi tạp dề và nói xen vào.

- Để con đi. Vì chân con chạy nhanh hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.