GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 110

“Mày có nhớ tao không?”, anh nói.

“Em rất nghi ngờ điều đó”.

Camden phớt lờ câu trả lời nhấm nhẳng của cô, “Tao có hai con chó

con ở New York ”. Anh nói với Croesus, “Hannah và Bernard, một cặp ồn
ào. Chúng sẽ rất vui được gặp mày ngày nào đó”.

Cô không hiểu tại sao một thông tin nhạt nhẽo và bình thường như

việc anh có hai con chó lại gây ra cho cô một phút nhói đau.

“Tao thấy là mày không nhớ tao”. Anh trầm ngâm cù cù vào đám lông

sau tai Croesus, “Tao đã nhớ mày đấy”.

“Em muốn lấy nó lại”, Gigi lạnh lùng nói.

Anh nghe theo, nhưng trước khi trả lại nó cho cô, anh đưa Croesus lại

gần và hôn lên một tai của con chó già, “Cây đàn pianô của em cần được
chỉnh lại tiếng”.

“Không ai chơi nó cả”.

“Một sự xúc phạm”. Anh quay đầu và tặng cho nhạc cụ đó một cái liếc

nhìn tôn trọng, “Một chiếc đàn Érard lẽ ra phải được chơi”.

“Anh có thể mang nó theo khi trở lại New York . Một món quà ly dị”.

Cô đã đặt mua nó như một món quà cưới cho anh. Nhưng nó đến nơi sau
khi anh đã ra đi vài tháng.

Anh quay lại nhìn cô, “Cám ơn, có lẽ vậy. Đặc biệt khi nó đã khắc tên

viết tắt của anh”.

Anh đang đứng rất gần khiến cô có thể ngửi thấy mùi của anh, mùi

hương của một người đàn ông sau nửa đêm - làn da trần bên dưới chiếc áo
choàng lụa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.