GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 139

Nhưng vẻ mặt sợ hãi bất ngờ của ông ta đã để lộ nhiều hơn. Ông ta có

lỗi. Nhưng vì cái gì?

“Ta ngưỡng mộ sự điềm tĩnh của ông đấy, Beckett. Thật không dễ gì

để tỏ ra bình tĩnh trong khi chân ông đang run bắn lên ở trong giày”.

“Tôi... tôi e rằng tôi không biết ngài đang nói về chuyện gì, thưa ngài”.

“Ta nghĩ ông biết, Beckett. Và ta nghĩ ông đang chìm trong sợ hãi,

kinh hoàng, và ta hy vọng, cả một chút xấu hổ vì bị phát hiện. Nếu ta là
ông, ta sẽ không biện hộ cho mình với vẻ ngây thơ thêm nữa. Nếu ông
không thừa nhận ội lỗi với riêng mình ta, ta sẽ buộc phải đến gặp Công
tước và phơi bày những việc làm dối trá của ông, sau đó đức ngài sẽ không
có lựa chọn nào khác là gọi cảnh sát”.

Beckett không dễ dàng từ bỏ, “Thưa ngài, nếu tôi làm điều gì khiến

ngài không vui lòng, làm ơn cho tôi biết đó là cái gì”.

Đó chính là cái khó của vấn đề. Camden không có gì cụ thể để buộc

tội Beckett, chỉ biết rằng Beckett đã làm xáo trộn cách thức đưa thư trong
nhà và rằng Camden đã nhận một bức thư từ Theodora mà anh đang bắt
đầu tin rằng không hề đến từ Theodora, Chúa giúp anh.

Anh đi về phía lò sưởi và vờ như quan sát bức tranh cảnh biển phía

trên nó. Nếu có mối liên hệ nào giữa Beckett và lá thư của Theodora, nó chỉ
là gián tiếp. Ông ta đang hành động theo mệnh lệnh của ai đó, một trung
gian được trả tiền.

Camden quay lại và lừa phỉnh, “Ta biết tại sao ông ra lệnh tất cả thư từ

phải đưa đến cho ông trước. Ông biết đấy, Beckett, ta có tin tức tồi tệ cho
ông. Người điều khiển ông đã không còn cần đến ông nữa và không muốn
trả số tiền còn lại. Vì vậy hắn ta quyết định quẳng ông cho bầy sói”.

“Không!” Beckett bật dậy từ ghế, “Đồ khốn?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.