GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 141

“Ta biết ta nói gì. Ta chờ thư từ chức của ông trình lên Công tước sau

bữa tối ngày mai”.

“Vâng, thưa ngài. Cám ơn, thưa ngài”. Beckett chỉ còn thiếu hôn bàn

chân của Camden.

“Đi”.

Khi Beckett loạng choạng bước đến cửa, Camden nhớ ra điều cuối

cùng,

“Ông được trả trước bao nhiêu?”

Beckett ngập ngừng, “Hai nghìn bảng. Tôi có một thằng con trai ngu

đần. Nó đang gặp rắc rối. Tôi dùng tiền đó để trả nợ cho nó. Tôi sẽ hoàn lại
cho ngài ngay khi tôi có thể”.

Camden ấn mạnh ngón tay vào thái dương, “Ta không muốn nó. Và ta

không muốn gặp ông lần nữa. Đi đi!”

Hai nghìn bảng trả trước, hai nghìn trả sau. Ai mà lại có từng đấy tiền

để quăng đi? Và tại sao lại có người muốn làm việc này? Tất cả chứng cứ
đều chỉ đến một hướng duy nhất. Nhưng anh không thể chịu được việc tiếp
nhận nó. Có lẽ, anh cầu nguyện, có lẽ anh đã sai. Có lẽ nỗi kinh hoàng thắt
trong ruột anh không phải là một dấu hiệu của thảm họa không thể tránh
được mà chỉ là kết quả của trí tưởng tượng thái quá của anh.

Có lẽ vẫn còn hy vọng.

Hai lăm phút sau, không còn có khả năng phủ nhận nữa. Camden gói

hai lá thư của bạn anh, giấu chúng như Beckett đã làm, và đợi. Một người
đàn ông diện mạo bình thường ở tuổi sáu mươi xuất hiện trong một chiếc
xe hai chỗ được kéo bởi một con ngựa già. Ông ta thận trọng nhìn xung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.