GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 140

Hơi thở thô ráp của ông ta tràn ngập sự tĩnh lặng của căn phòng. Sau

đó, ông ta nhận ra rằng tự mình đã để lộ hoàn toàn, ông ta rơi phịch xuống
ghế và úp mặt vào lòng bàn tay.

“Tha thứ cho tôi, ông chủ. Nhưng tôi đã không làm gì cả. Không gì cả,

tôi thề. Tôi chỉ được chỉ thị kiểm soát những lá thư gửi cho ngài từ nước
ngoài, và đưa chúng cho một người đàn ông. Nhưng gã chưa bao giờ lấy
một lá nào. Gã chỉ nhìn chúng và đưa lại cho tôi”.

Tất cả thư từ gửi cho anh từ nước ngoài. Camden cảm thấy có cái gì

đó nổ tung trong ngực anh, như thể buồng phổi của anh nở toác ra, “Ông
chắc chắn là ông không làm gì chứ?”

“Có lần...” Beckett lau mặt bằng chiếc khăn tay, “Có một lần, lần đầu

tiên, người đàn ông đó đưa những lá thư lại cho tôi và tôi chắc chắn rằng
một trong số chúng đã không có trước đấy”.

Một lá thư. Đó là tất cả những gì xảy ra. Một lá thư.

“Ông gặp người đàn ông này ở đâu và khi nào?”

“Ở ngoài cổng, vào chiều thứ Ba và thứ Sáu”.

“Nếu vì lý do nào đó ông không thể gặp gã thì sao?”

“Tôi sẽ gói những lá thư cẩn thận và đặt gói đó bên dưới một hòn đá

bên cạnh bụi cây lý gai bên trái cổng. Gã đến đó vào lúc ba giờ”.

Hôm nay là thứ Sáu. Còn hai lăm phút nữa là đến ba giờ.

“Quá tệ”, Camden nói. “Ta nghĩ là gã sẽ không đến nữa. Hoặc ta có

thể cũng đã quẳng hắn vào tù rồi”.

Beckett trắng nhợt. “Nhưng, ông chủ, ngài nói... ngài nói...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.