GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 147

lễ, chán nản cùng cực, ngứa ngáy muốn làm gì đó ngông cuồng và ngu
ngốc nhưng không muốn tin tức lan đến tai cha mẹ ông.

Cha ông đã nằm liệt giường trong nhiều năm và sẽ chết trong một vài

tuần nữa. Nhưng Langford đã không tin như thế vào thời điểm đó. Ông vẫn
bực bội với vẻ ốm yếu bất tận dường như là vô nghĩa của đấng sinh thành.
Ở trường, ông có thể nói kháy về tấm quan tài treo lơ lửng thường trực ở
Ludlow Court với những lời đùa cợt nhẫn tâm về sản phẩm đầu ra của
người cha vô dụng và cô hầu trung tuổi mặt tròn xử lý thứ xú uế mà ông
cho là kinh tởm với vẻ hân hoan vui sướng. Ở nhà, ông không thể mong đợi
những việc như thế. Vì vậy ông cố gắng ra khỏi nhà càng nhiều càng tốt.
Vậy nên ông thực hiện những chuyến đi bộ dài. Và ông nhìn thấy bà trong
một chuyến đi bộ khi bà xuất hiện từ trong nhà đi đến một cỗ xe tứ mã
đang đợi trên lối đi.

Bà có vẻ đẹp làm người khác phải trễ cằm xuống. Đã mất sự trong

trắng của mình vài tháng trước, ông coi mình là một người sành sỏi. Nhưng
ông đã trố mắt ra nhìn một cách ngờ nghệch. Không những khuôn mặt của
bà đáng yêu, mà dáng vẻ của bà cũng tuyệt đẹp. Bà chuyển động với vẻ
duyên dáng của một nữ thần và vẻ lả lướt của một nàng tiên cá.

Một người đàn ông mà ông nghĩ là cha bà trèo vào trong xe sau bà.

Nhưng sau đó một người đàn ông khác, tóc xám và lưng gù, tiến đến gần cỗ
xe. Bà nghiêng người ra và hôn vào má ông ta, “Tạm biệt cha!”.

Bà đã ở trong tâm trí ông khá nhiều trong những ngày sau đó. Ông biết

được bà đã thực sự kết hôn với ai đó gấp đôi tuổi mình, một người đàn ông
sản xuất đường ray xe lửa và máy móc công nghiệp. Một điều đáng hổ
thẹn, ông nghĩ, mặc dù vì sao nó là một điều đáng hổ thẹn thì ông chưa bao
giờ khám phá. Ông chắc chắn không có ý định kết hôn với bà, mặc dù ông
sẽ rất thích nếu quyến rũ được bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.