GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 223

Ngay lúc đó, anh thậm chí không thể nhớ nổi cô đã xúc phạm anh cái

gì.

Anh chỉ biết, với sự chắc chắn hoàn toàn, rằng anh đã là một con lừa

bậc nhất thế giới trong nửa thập kỷ qua. Và tất cả những gì anh muốn là
những thứ anh đã thề không để nó quyến rũ mình lần nữa.

Anh ăn trưa và vội vã đưa cô Allen quay lại khách sạn cho giấc ngủ

trưa đáng yêu như một người mộng du, anh từ chối lời mời đến với cô ta
như thể cô ta đang có dấu hiệu của một bệnh dịch nguy hiểm. Anh chạy
khắp Copenhagen , đến cửa hàng cắt tóc, cửa hàng trang sức, sau đó về nhà
Claudia để thay chiếc áo khoác đẹp nhất.

Anh bước vào khách sạn của vợ anh với một cái cằm mới được cạo

râu và một bó hoa tú cầu héo mua của một người bán hoa già chuẩn bị về
nhà nghỉ.

Anh cảm thấy hồi hộp và khờ khạo như một con lợn sống cạnh cửa

một tiệm bán thịt. Đứng trước tay quản lý khách sạn, anh đằng hắng hai lần
trước khi có thể buột ra câu hỏi.

“Ơ… Ừ… Quý bà Tremaine có ở đây không?”

“Không, thưa ngài, tôi xin lỗi”, người quản lý nói, “Quý bà Tremaine

vừa mới đi khỏi”.

“Tôi hiểu. Khoảng khi nào cô ấy về?”, anh sẽ đợi ngay ở đây. Anh sẽ

không đi đâu chừng nào chưa gặp được cô.

“Tôi xin lỗi, thưa ngài”, người quản lý nói, “Quý bà Tremaine không ở

đây nữa. Cô ấy đã trả phòng và đi đến cảng. Tôi tin là cô ấy đang cố gắng
đáp tàu Margrethe , rời cảng lúc hai giờ”.

Bây giờ là hai giờ năm phút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.