GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 228

liếc nhìn cô và mỉm cười. Trái tim cô sững lại. Mặt trời như tỏa sáng hơn
khi anh mỉm cười, “Em có muốn trở thành quý bà đầu tiên của Anh chạy
đến Rotten Row trong một cỗ xe không có ngựa không?”

Cô mỉm cười mặc dù không muốn. Hơi ấm râm ran đó - nửa phấn

khích sôi sục, nửa lơ đễnh - lan tỏa trong cô không chịu suy giảm, “Em biết
anh có thể tạo ra bất cứ thứ gì. Em biết bí mật nho nhỏ của anh”.

Anh bối rối, “Bí mật?”

“Chiếc váy Claudia mặc trong buổi dạ hội đầu tiên của cô ấy”.

“À, cái đấy”, anh nói và thả lỏng mình, “Đấy không phải bí mật của

anh cũng như của nó. Nếu anh nhớ chính xác thì nó đã khá khổ sở, vì
những người khác có những chiếc váy dạ hội do Monsieur Worth may,
trong khi chiếc váy của nó do anh trai vá víu lại”.

“Quá khiêm tốn”.

“Đúng là anh vá víu thật. Anh không biết làm thế nào để tạo ra cái

kiểu cổ áo theo ý con bé mà vạt áo không rơi khỏi người nó. Vì thế anh lấy
một sợi dây thép từ chiếc khung áo lót của mẹ anh và xuyên sợi dây thép
qua toàn bộ cổ áo. Trong suốt buổi dạ hội con bé chỉ lo rằng chiếc váy sẽ
giết nó hoặc chọc vào ngực anh chàng đẹp trai nào đó”.

“Cô ấy cho em xem chiếc váy đó khi đến Anh vào năm 1890”, Gigi

nói, “Em không thể tin là anh làm ra nó cho đến khi cô ấy thề trên tính
mạng tất cả những đứa con của mình”.

“Đấy là cuộc đột nhập đầu tiên và cuối cùng của anh vào lĩnh vực thời

trang”, anh nói tỉnh khô, “Anh mới mười chín tuổi và nghĩ không có gì là
anh không làm được. Khi Claudia khóc hàng giờ không dứt vì không còn
dư một đồng nào để mua một chiếc váy mới cho buổi dạ hội đầu tiên của
nó, anh nghĩ, chuyện này lẽ nào lại khó đến thế chứ? Rốt cuộc thì, trang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.