GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 257

Cô mở rộng chân để anh đến với cô, cứng và nóng, trong khi anh vẫn

hôn cô.

Cô quấn chân quanh anh, thúc giục anh, muốn thứ gì đó nhanh, mạnh

và có sức tàn phá hoàn toàn. Nhưng anh từ chối tuân theo cô.

Anh hành hạ cô với những cái vuốt ve dài và chậm chạp trong khi đẩy

vào cô thật thong thả. Anh khiến cô phải cầu xin anh những cú thúc tuyệt
diệu. Anh khiến cô phải vùng vẫy, lăn lộn, rên rỉ và thút thít. Và chỉ đến khi
cô hoàn toàn bị chế ngự, tuyệt vọng, chứng tỏ rằng cô sẽ mãi mãi ở trong
tình trạng kích động đến run rẩy và phát sốt này, anh mới đem tới cho cô sự
thỏa mãn đầy sung sướng, hoang dã và rã rời.

Giá như cô có thể khiến thời gian dừng lại. Giá như cô không bao giờ

cần phải rời xa hơi ấm của vòng tay anh và trạng thái thỏa mãn của cuộc
làm tình của họ. Giá như thế giới của cô chỉ bao gồm căn phòng tối ngập
trong hương vị ngọt ngào của ân ái, được bảo vệ khỏi ngày mai và ngày kia
bởi những bức tường vô tận của bóng đêm.

Nếu cô có một đồng ghinê cho mọi giá như trong cuộc đời cô, cô có

thể dát vàng một con đường lớn từ Liverpool đến Newfoundland.

Hơi thở anh vẫn nhanh và đứt quãng, chồng cô rời khỏi cô và nằm

ngửa xuống, không chạm vào cô. Cô cắn môi dưới, xúc tua của hiện thực
lạnh lẽo và ẩm ướt đã bò lần trên chân tay lên đến trái tim cô.

Anh có thể không nói điều gì không hay. Nhưng sự im lặng của anh đủ

để nhắc cô nhớ về mọi điều cô đã thề không bao giờ làm khi anh quay lại.
Và tất cả những tuyên bố về tình yêu dành cho Freddie, không lẽ chúng
không hơn gì những lời nói, và là những lời nói rỗng tuếch hay sao?

“Anh đã đến khách sạn tìm em ở Copenhagen”, anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.