GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 258

Phải mất đúng một phút cô mới nhận ra anh nói gì. Và ngay cả vậy cô

cũng không hiểu. “Anh... anh không để lại danh thiếp?”

“Em đã đi, trên tàu Margrethe ”.

Một ngọn lửa hân hoan nuốt chửng cô, chỉ để bị thay thế bởi một sự

nghi ngờ u ám, một sự sửng sốt bất lực trước trò đùa của số phận, “Em
không bắt kịp tàu Margrethe ”, cô thẫn thờ nói. “Nó đã khởi hành khi em
đến cảng”.

“Cái gì?”

Cô chưa bao giờ nghe anh nói “Cái gì?” trước đây. Anh quá hoàn hảo,

anh không nói như thế, anh không bao giờ quên dùng từ chính xác và lịch
sự hơn,

“Thứ lỗi, xin nhắc lại?” Cho đến giây phút này.

“Vậy, em đã đi đâu?”

“Trở lại đúng khách sạn đó. Em ra về vào ngày hôm sau”.

Anh cười, với vẻ nghi ngờ cay đắng, “Người quản lý khách sạn không

nói với em là có một tên ngốc đến tìm em, với những bông hoa hay sao?”

Chuyện này giống như khi phát hiện ra mình có thai, rồi bị chảy máu

suốt ba tuần sau. “Người quản lý đó chắc đã về khi em quyết định cần một
nơi để ở lại đêm đó”.

Anh đã đến vì cô. Cho dù vì lý do gì, anh đã đến với cô. Và họ đã bỏ

lỡ mất nhau lần nữa, cứ như Shakespeare đã viết lên câu chuyện của họ
trong một ngày đặc biệt căm ghét con người.

“Anh đã mang hoa gì?”, cô hỏi, bởi vì cô không thể nghĩ ra điều gì

khác để nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.