GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 259

“Vài…”, giọng anh lạc đi, một âm điệu khác cô chưa bao giờ nghe ở

anh, “Vài bông hoa tú cầu xanh. Chúng đã héo rồi”.

Tú cầu xanh. Loài hoa yêu thích của cô. Đột nhiên cô cảm thấy muốn

khóc.

“Em sẽ không để tâm”. Cô nói tiếp để kìm những giọt nước mắt, “Em

đã quá buồn nên đi tìm Felix ngay khi tàu cập cảng ở Anh. Và được biết
anh ấy đã kết hôn trong thời gian em đi xa. Dù sao, em đã biến mình thành
một kẻ ngốc và một mối phiền toái”.

Anh thốt ra một âm thanh nửa giống khịt mũi nửa như gầm ghè, “Anh

ghét phải hỏi”.

“Anh không cần phải lo lắng. Anh ấy không ngã gục trước sự theo

đuổi của em. Em tĩnh trí lại. Và câu chuyện kết thúc”.

“Anh cũng tĩnh trí lại, sau một thời gian”, anh từ từ nói, “Anh thuyết

phục mình rằng những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta không thể coi như
chưa xảy ra, không bao giờ có thể coi như chưa từng xảy ra”.

“Và không có gì như là một khởi đầu mới. Thực sự không”, cô đồng ý,

nước mắt cô trào ra, căn phòng tối mờ đi.

Lần đầu tiên trong đời, cô nhìn thấy chính xác những gì cô đã vứt bỏ

khi cô quyết định chiếm lấy anh cho dù bằng cách xấu xa hay đúng đắn.
Lần đầu tiên cô thực sự hiểu, sâu trong tâm khảm, rằng cô không cứu anh
mà đã đánh giá sai anh bằng cách cho rằng khả năng đưa ra lựa chọn cho
riêng mình của anh chỉ bằng khả năng của một con rùa trong hộp. Cô đã là
người - đúng như cô không muốn thừa nhận - nhẫn tâm, thiển cận và ích
kỷ.

“Em không nên làm những gì đã làm. Em xin lỗi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.