GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 306

“Đi nào”, cô đặt bàn tay lên khuỷu tay Freddie, “Chúng ta sẽ đi bộ trở

lại. Đã đến giờ ăn trưa rồi. Tên giữ ngựa của em có thể mang ngựa về sau.
Nói với em xem anh sẽ làm gì, khi giờ đây anh đã từ chối trở thành họa sĩ
kế tiếp nổi tiếng và vĩ đại nhất thế giới?”

Gigi tiễn Freddie ra ga tàu vào sáng thứ Hai. Cô đã có một khoảng

thời gian dễ chịu khi nói chuyện thành thật, thân thiết và dễ dàng với anh,
điều mà trước đây cô chưa làm được. Cô thậm chí đã có thể làm những
người khách của mình thích thú khi lấy hết can đảm thông báo với họ rằng,
tuy cô quý trọng Freddie hơn bao giờ hết, cô cho rằng giải thoát cho anh
khỏi cam kết của mình là khôn ngoan.

Khi cô về đến nhà, Goodman thông báo rằng cô có khách đang đợi,

“Một ông Addleshaw đến từ Addleshaw, Pearce and Company đang ở đây
để gặp cô, thưa cô chủ. Tôi đã đưa ông ấy vào thư viện”.

Addleshaw, Pearce & Co là đại diện pháp luật của Camden. Điều gì

khiến một giám đốc công ty viếng thăm cô ở nơi cách xa thành phố như thế
này?

Addleshaw ở độ tuổi đầu năm mươi, hơi thấp và chải chuốt trong bộ

quần áo vải tuýt. Ông ta mỉm cười khi Gigi bước vào thư viện - không phải
nụ cười thận trọng, căng thẳng cô mong đợi từ một luật sư mà là một nụ
cười toe toét vui vẻ từ một người bạn lâu không liên lạc.

“Quý bà Tremaine thân mến”, ông ta đón cô với một cái cúi chào dứt

khoát.

“Ông Addleshaw. Chuyện gì khiến ông lặn lội đến tận Bedfordshire

thế?”

“Công việc, tôi e là thế. Mặc dù tôi thú nhận, thưa bà, tôi đã muốn gặp

riêng bà kể từ khi ông Berwald liên lạc với chúng tôi lần đầu tiên liên quan
đến vị Công tước quá cố của Fairford”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.