GIẤU ANH VÀO TRONG NỖI NHỚ CỦA EM ĐI - Trang 125

-Đúng mà anh. Chính mấy thằng đàn em của em đã đi theo mấy lần rồi,

còn hỏi cẩn thận nữa. Chính xác là nhà nó đấy ạ.

Hạ Chi quay sang nhìn Nguyên, Nguyên nhìn Thiên Anh, Thiên Anh lại

nhìn Trung. Trung suy nghĩ trong giây lát rồi tặc lưỡi:

-Đã đến rồi thì cứ vào đi.

Rồi anh xăm xăm bước lên trước dẫn đường. Thiên Anh cũng hướng ba

người còn lại gật đầu và đi theo Trung.

-Có ai ở nhà không?- Bước vào đến sân, Trung lên tiếng hỏi.

Không thấy ai trả lời, anh định hỏi câu thứ hai thì một người từ trong nhà

đi ra. Là một cậu bé trạc mười tuổi, tóc tai hơi bờm xờm, trên tay là cuốn
sách tiếng việt, có lẽ cậu bé đang học bài.

Thấy một đám người lạ ăn mặc lịch sự thằng bé hơi ngẩn ra. Nhưng thấy

Trung đang mặc sắc phục, ánh mắt cậu bé trở nên vô cùng sợ hãi, như nhìn
thấy ma vậy. Phải nói rằng trẻ con đối với hình ảnh của các chiến sĩ công an
luôn thấy ngưỡng mộ, cảm phục và cũng rất sợ hãi. Nên khi thấy Trung, nó
cũng không thoát khỏi tâm lý sợ hãi đó.

-Anh trai em đâu?- Trung mỉm cười hỏi vì anh biết người mà anh tìm lớn

hơn cậu bé này.

-Anh em… Anh em…- Cậu nhóc sợ sệt nói mãi không thành câu.

Đúng lúc này một bóng người từ trong khói bếp mù mịt chạy ra. Cô gái

trạc mười tám, mười chín tuổi vừa nhìn thấy Trung thì có vẻ ngẩn ra.
Nhưng sau đó liếc mắt thấy Thiên Anh, Thiên Nguyên và Hạ Chi phía sau,
mặt cô đột ngột biến sắc hẳn.

-Chị Phượng, có cơm chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.