GIÂY PHÚT LỠ LẦM - Trang 20

Căn phòng của anh hầu phòng ở tầng trệt, thông ra phòng khách lớn. Cửa

sổ có song sắt và ở góc phòng có cửa dẫn đến một căn hầm khóa kín.
Parsons chỉ chiếc giường của mình nói :

- Tôi đi ngủ lúc hai mươi ba giờ, lúc đó cô Lily đã về phòng, còn phu

nhân Reuben thì đang ở chỗ ngài Reuben trong căn phòng bên tháp.

- Phu nhân Reuben đang ở chỗ ngài Reuben à?... Cứ nói tiếp đi.

- Căn phòng bên tháp ở ngay trên phòng này. Khi ở trên đó nói chuyện

thì ở đây có thể nghe thấy tiếng xì xào, nhưng không nghe rõ được từng lời.
Có lẽ tôi đã ngủ thiếp đi vào lúc 23 giờ 30. Đúng nửa đếm thì tôi giật mình
thức giấc bởi tiếng cửa dập mạnh và tôi hiểu rằng ông Leverson đã về. Sau
đó tôi nghe thấy tiếng chân đi trên lầu và tôi nhận ra giọng của Leverson
đang nói chuyện với ông cậu.

Lúc đó tôi nghĩ rằng ông Leverson đang... tôi không bảo là đang say đâu,

không đâu, nhưng ông ta bị kích động mạnh, và có vẻ muốn gây gổ. Ông ấy
to tiếng với ngài Reuben. Tôi chỉ nghe được bập bõm không đủ để hiểu là
chuyện gì. Bỗng tôi nghe thấy một tiếng kêu thét, rồi một tiếng động mạnh
như tiếng vật gì hoặc một thân người đổ xuống và sau đó trong đêm yên
tĩnh, giọng ông Leverson vang lên rất to: “Chúa ơi! Chúa ơi!” như tôi đang
nói với ông đây.

Parsons lúc đầu không hứng thú kể lại câu chuyện thì cuối cùng đã thực

sự thích thú khi làm việc đó. Anh ta tự thấy mình kể chuyện hay. Poirot đã
khuyến khích anh ta.

- Chắc anh phải xúc động lắm!

- Ồ! Tôi cam đoan với ông đấy! Không phải ngay lúc ấy tôi không quan

tâm đến chuyện đó đâu. Tôi vẫn cho rằng có chuyện gì xảy ra và định lên
đó xem sao. Tôi dậy, bật đèn và va phải chiếc ghế. Cuối cùng tôi mở được
cửa phòng, rồi mở cánh cửa kia vào phòng khách lớn đi qua hành lang tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.