GIÂY PHÚT LỠ LẦM - Trang 23

Poirot ra phòng khách lớn dừng lại một lúc để suy nghĩ. Một tiếng động

nhẹ đập vào tai ông làm ông bừng tỉnh nghiêng đầu vào một bên như con
chim sẻ và dừng lại ở cửa nhìn vào trong phòng. Đây là một phòng đọc
sách nhỏ. Ở chỗ xa cửa nhất, một thanh niên gầy gò xanh xao đang ngồi
trước bàn giấy say sưa viết. Anh có chiếc cằm nhô ra và đeo kính kẹp mũi.

Poirot quan sát anh ta một lúc rồi đằng hắng to để báo nhiệu sự có mặt

của mình.

Chàng thanh niên ngừng công việc quay đầu lại. Anh ta không để lộ vẻ

xúc đông, nhưng thật ra thì bối rối khi trông thấy Poirot.

Viên thám tử bước đến vài bước với cái gật đầu chào quen thuộc của ông

rồi nói :

- Anh có phải là Owen không? Tôi là Poirot. Có lẽ anh đã nghe nói về

tôi.

- Ồ! Tất nhiên rồi.

Chàng thanh niên đáp.

Poirot chăm chú nhìn anh ta.

Owen trạc ba mươi ba tuổi. Nhìn anh ta viên thám tử hiểu ngay tại sao

không ai xem lời buộc tội của phu nhân Reuben là đúng. Owen thuộc tuýp
thanh niên đứng đắn, nghiêm túc, khiêm tốn và hiền lành hết mức. Tuýp
thanh niên mà ở đâu cũng cứ tự nhiên bị ngược đãi. Người ta có thể tin
chắc anh ta không bao giờ để tâm thù oán. Owen hỏi :

- Phu nhân Reuben đã cho mời ông ư? Bà ấy nói sẽ làm như vậy. Tôi có

thể giúp được gì cho ông không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.