GIÂY PHÚT LỠ LẦM - Trang 33

- Tôi trở về phòng mình đúng lúc 24 giờ kém 15, tôi nhớ đã nhìn đồng

hồ.

- Phu nhân Reuben, bà có vui lòng cho tôi biết bà đã nói gì với ông nhà

không?

Bà bật khóc và gục xuống chiếc đi-văng, bà rên rỉ :

- Chúng tôi... Chúng tôi đã cãi nhau.

- Về vấn đề gì? Poirot hỏi bằng giọng dịu dàng.

- Về cả lô vấn đề. Bắt đầu là Lily, Reuben có ác cảm với cô ấy, mà không

có lý do. Ông ta cho rằng đã bắt gặp cô ấy lục lọi giấy tờ của mình. Ông ta
muốn đuổi cô ấy. Tôi cãi rằng cô ta là một thiếu nữ đáng yêu và tôi không
bằng lòng đuổi. Ông ta đã la lớn. Còn tôi, tôi giở bướng. Tôi đã nói tất cả
những gì tôi nghĩ về ông ta, mà thật ra thì tôi chả nghĩ lấy một điều nào cả,
ông Poirot ạ. Ông ta bảo đã lôi tôi ra khỏi vũng bùn để cưới tôi, còn tôi thì
bảo.. nhưng bây giờ thì tất cả những thứ ấy còn có nghĩa lý gì nữa đâu? Tôi
sẽ không bao giờ tha thứ cho mình! Ông có hiểu không, tôi vẫn cho rằng
một trận cãi vã sẽ làm cho không khí trong trẻo lại. Có ngờ đâu ông chồng
tôi lại bị giết ngay đêm đó! Tội nghiệp cho ông Reuben của tôi!

Poirot lắng nghe những lời tuyệt vọng ấy với rất nhiều thương cảm, ông

nói :

- Tôi đã làm cho bà buồn lòng. Xin bà thứ lỗi cho. Bây giơ thì chúng ta

hãy cố gắng tỏ ra khách quan, phải hoàn toàn khách quan. Bà vẫn tin chắc
rằng chính ông Owen đã giết chồng bà sao?

Phu nhân Reuben nhỏm người dậy.

- Ông Poirot ạ, linh tính của một phụ nữ không bao giờ đánh lừa ta cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.