GIÂY PHÚT LỠ LẦM - Trang 47

Bà Langdon càng tròn mắt lên, nói hổn hển :

- Ông cho rằng...

- Rằng thủ phạm ở chỗ bà ư? Không, nhưng tôi có lý do để tin chắc rằng

một trong những khác của bà đã đi dạo chơi về phía “Bến Nghỉ” vào tối
hôm đó. Trong trường hợp đó, ông ta có thể đã trông thấy điều gì, có thể là
không có ý nghĩa gì với ông ta, nhưng lại có thể giúp được tôi.

Bà chủ khách sạn gật gù một cách lanh lợi và tỏ vẻ thông cảm của một

người rất am hiểu về sự liên quan trong một vụ điều tra. Bà nói :

- Tôi hiểu. Nào, hãy để tôi thử tìm xem. Lúc đó có những ai nhỉ?

Bà nhíu mày, nhớ lại tên những khách hàng có mặt vào lúc đó.

- Đại úy Swann này, ông Elkins này, thiếu tá Blunt này, và cụ Benson.

Không, thật tình, thưa ông, tôi không cho rằng có người nào trong số họ lại
ra ngoài vào tối hôm đó.

- Nếu như có một người nào trong số họ làm việc đó thì bà có nhận ra

không?

- Chắc chắn là có, bởi vì chuyện đó rất hiếm khi xảy ra. Ông thấy đấy,

quý vị đó thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài ăn, họ vắng mặt một hai tiếng,
nhưng không ra ngoài sau bữa tối, bởi vì ở đây không có nơi nào để đi đến
cả, có đúng thế không?

Viên thám tử trở về “Bến Nghỉ”. Ông có vẻ đăm chiêu. Đã mấy lần, ông

vừa đi vừa nhìn một vật nhỏ từ rút từ túi áo ra.

“Cần phải quyết định thôi - Ông khẽ nói với chính mình - Và phải hành

động gấp, chụp lấy thời cơ ngay”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.