GIÂY PHÚT LỠ LẦM - Trang 8

- Poirot không bao giờ bị chi phối bởi các thành kiến. Tôi nghĩ rằng cô

thấy phu nhân Reuben hơi lạ, hãy nhận đi nào.

- Tôi thấy hành động của bà ấy thật phi lý.

- Cô nghĩ thế à?

- Tôi không muốn phê phán gì phu nhân Reuben...

- Tôi hiểu, tôi hiểu. - Poirot nói và đưa mắt khuyến khích cô gái nói tiếp.

- Bà ấy là một con người tuyệt diệu, cực kỳ tốt nhưng bà ta không... biết

nói thế nào đây? Bà ta không hiểu biết nhiều. Chắc ông cũng biết trước kia
bà ấy là một nữ diễn viên, bà ấy thấm nhuần đủ mọi thứ thành kiến, dị
đoan, và khi bà đã nói điều gì thì không làm sao tranh cãi cho bà ta hiểu
được thế là sai. Bà ta còn không thèm nghe ai nói gì nữa. Ông thanh tra đã
không được khéo léo đối với bà ấy cho lắm. Ông ta đã làm cho bay phát
bực. Bà quả quyết rằng thật là ngu xuẩn mới đi nghi ngờ anh Leverson,
rằng cảnh sát thường mắc những sai lần như thế và anh chàng Leverson
đáng yếu không thể nào là thủ phạm được.

- Thế bà ta có chứng cớ nào để minh oan cho Leverson không?

- Không có gì cả! Tôi đã nhắc đi nhắc lại với bà ấy rằng đến gặp ông với

một lời khẳng định như thế mà không có gì để lý giải thì thật là vô ích.

- Cô đã nói như thế với bà ấy? Lý thú thật đấy!

Bằng một cái liếc mắt nhanh, Poirot chụp hình người đối thoại với mình:

bộ đồ màu đen cắt rất khéo, có tên hiệu may ở cổ áo, chiếc nón nhỏ màu
đen rất vừa vặn. Ông để ý đến vẻ thanh lịch của cô, đến khuôn mặt xinh
xắn với chiếc cằm hơi nhọn, đến cặp mắt xanh với đôi hàng mi dài. Ông
cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng thay đổi. Bây giờ ông lại quan tâm đến cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.