GIÂY PHÚT NÀY - Trang 147

Tôi sững sờ. Gương mặt ông Sullivan lộ nét căng thẳng như thể tâm trí

ông đang hồi tưởng lại cảnh tượng đó.

- Ta đã làm chuyện đó gọn ghẽ trong một buổi sáng. Rồi ta quay về ngọn

hải đăng. Ta nhất quyết muốn biết vừa xảy ra chuyện gì. Ta xuống căn hầm,
nó đang chìm trong bầu không khí ẩm ướt bất thường và khó lý giải, bởi
sáng hôm đó trời đã lạnh và khô. Ta mở cánh cửa kim loại ra rồi nhìn vào
bên trong căn phòng. Ta từng vào đó hàng chục lần trong quá khứ. Ta vẫn
dùng căn phòng đó làm kho chứa đồ, chứa dụng cụ và thậm chí còn nghĩ
đến việc biến nó thành hầm rượu. Ta bước vài bước vào bên trong phòng.
Hơi nóng dữ dội đến mức ta có cảm giác đang ở trong một nồi nước sôi
sùng sục. Ta định ra khỏi đó thì một cơn cuồng phong đóng sập cánh cửa
lại. Cậu biết đoạn tiếp theo rồi đấy: hai cẳng chân nặng trịch, hơi thở khó
nhọc, cảm giác như rơi xuống một cái vực không đáy…

Ông Sullivan ngừng chốc lại rồi thở dài não nuột.

- Ta đã thức dậy trên nóc một toà nhà thuộc quận Meatpacking bên cạnh

một đài phụt nước. Ta không biết mình làm cái quái gì tại New York. Trời
mưa như trút và lạnh căm. Các cơ bắp ta tê dại, ta mệt lử và ho sù sụ như
thể vừa chạy ma ra tông. Ta xuống phố theo lối cầu thang phụ rồi tìm ra nơi
ẩn náu trong một quán bar. Đằng sau quầy, một chiếc ti vi đen trắng đang
phát bản tin chính trong ngày: ta đang ở tháng Mười hai năm 1955, khi vụ
Rosa Parks đang hồi gay cấn.

- Vậy là ông đã nhảy cóc hơn một năm…

Ông gật đầu xác nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.