GIÂY PHÚT NÀY - Trang 145

- Có thể thấy là cậu khá tinh ranh đấy. Cậu nói đúng, đó là Horowitz. Ta

từng thấy gương mặt ông ta xuất hiện trên nhiều tấm ảnh thuộc hồ sư lưu
trữ mà luật sư của bà vợ goá đã giao lại. Ông ta đã già đi, nhưng ta vẫn
nhận ra ngay. Ta đã cúi xuống nhìn ông ta. Người đàn ông đáng thương đó
mang nhiều thương tích: những vết thương hở hoác ở bụng và ngực, như
thể ông ta vừa băng qua một bãi chiến trường. Cả hai người chúng ta lúc
bấy giờ đều biết ông ta sắp chết. Ông ta bám víu vào ta rồi ghé tai ta thì
thào: “Cái cửa. ĐỪNG BAO GIỜ mở cách cửa đó ra.”

Vẻ mặt nghiêm trọng, Sullivan quay trở lại bên chiếc bàn gỗ sồi mộc rồi

ngồi xuống đối diện tôi.

- Quá choáng váng, ta vẫn ngồi quỳ gối bên Horowitz hồi lâu sau khi ông

tâ trút hơi thở cuối cùng. Ta như tê liệt, không thể tìm ra chút liên kết nào
trong chuyện vừa xảy ra. Vì đường điện thoại đã bị cắt, quyết định hợp lý
nhất là lái xe tới đồn cảnh sát Barnstable để kể lại câu chuyện của ta, thế
nhưng…

- Thế nhưng ông đã không làm vậy.

- Không, bởi có điều gì đó không ăn khớp. Chỉ có một cách duy nhất để

lọt vào ngọn hải đăng và ngôi nhà: qua lối cửa ra vào. Tự tay ta đã khoá cửa
hai vòng ngay từ đầu tối và cánh cửa vẫn nguyên vẹn không suy suyển. Còn
các cửa số cũng đều đang bịt kín. Vậy thì Horowitz từ đâu chui ra? Để trả
lời câu hỏi đó, ta đã lần theo các vết máu về phía căn hầm. Chúng dẫn ta tới
tận cánh cửa kim loại trứ danh kia. Tôi hôm đó, ta đang mệt mỏi nên đã
quyết định không mạo hiểm. Vậy nên ta bằng lòng với việc lau sạch các vết
máu…

Tôi ngắt lời ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.