Ông cũng đã chuẩn bị cho tôi bánh kếp tưới xi rô vị cây thích và ly cam
ép. Dù tôi đang căng thẳng lo lắng, cơn đói vẫn cào cấu ruột gan tôi, như
thể cả tuần này tôi không được miếng nào vào bụng. Tôi lao tới đĩa bánh và
ngốn ngấu nuốt chửng ba cái một.
- Ta biết cái cảm giác ngấu nghiến ngon miệng đang xâm chiếm cậu sau
mỗi lần thức dậy này, nhưng cứ ăn chậm thôi kẻo đau dạ dày đấy, ông nhắc
nhở như thể tôi mới lên sáu.
Hệt như một cậu thiếu niên bất trị, tôi nuốt gọn tách cà phê chỉ bằng hai
ngụm. Bụng đã no bứ rồi, tôi mới yêu cầu ông Sullivan giải thích.
Ông gật đầu, ngồi thẳng lại trên chiếc ghế tựa rồi hít một hơi dài.
- Để hiểu được chuyện đang xảy ra với cậu, cần phải ngược dòng thời
gian hơn ba mươi năm về trước, nghĩa là năm 1954. Thời điểm đó, việc làm
ăn của ta đang hết sức phát đạt. Hãng quảng cáo do ta sáng lập từ sáu năm
trước đang phát triển cực thịnh. Hãng chúng ta thuộc dạng thời thượng và
khách hàng từ bốn phương đổ về. Ta sắp bước sang tuổi ba mươi hai. Ta
làm việc mười sáu tiếng mỗi ngày và nhìn bề ngoài thì ta có tất cả những gì
một gã đàn ông vẫn hằng mong ước: người vợ tận tuỵ, một đứa con, ngôi
nhà khang trang, dàn xe hơi… Ta có mọi thứ, ngoại trừ điều cốt yếu. Sự thật
là ta thấy cuộc sống thật buồn chán. Ta thiếu ai đó để chia sẻ thành công
này. Một tâm hồn đồng điệu, một đồng đảng, một bạn đường…
Vẻ hơi bồn chồn, ông rời khỏi ghế, tiến về phía chiếc bếp gang to ụ để tự
rót thêm cho mình một tách cà phê.
- Năm đó, ta đang trải qua một giai đoạn khó khăn, ông đứng tựa vào gờ
bếp thổ lộ. Ta bắt đầu ý thức được rằng mình đã bỏ lỡ một nhánh cốt yếu